“Nói với anh ta, cả đời này tôi cũng không muốn gặp.” Trong giọng nói của cô tràn đầy hận ý.
Hướng Nguyệt lập tức hiểu, xem ra vị Hoắc tiên sinh này là người Kỷ tổng ghét! Hướng Nguyệt gật đầu, quay trở lại chỗ ngồi, gọi lại cho người kia.
“Alo!” Giọng nam nọ lại vang lên.
*À Hoắc tiên sinh! Thật xin lỗi, Kỷ tổng của chúng tôi nói không có thời gian gặp anh!”
“Cô ấy nói thế nào?”
“Chị ấy nói… nói đời này không muốn thấy anh nữa.” Hướng Nguyệt thuật lại đúng tin tức.
“Thế sao?” Giọng nam tựa hồ như than thở.
“Hoắc tiên sinh, anh đừng gọi tới nữa, tạm biệt.” Hướng Nguyệt cũng thương cảm cho anh ta, đáng tiếc, biểu cảm vừa rồi của Kỷ tổng thật đáng sợ.
Kỷ An Tâm ngồi tại chỗ, cô mới viết được ý tưởng cho kế hoạch mới, lại bị cuộc điện thoại kia cắt đứt mạch suy nghĩ.
Một tên đàn ông vứt bỏ, phản bội cô còn có tư cách gì tìm cô.
Kỷ An Tâm dù có tệ hại tới mức nào, cũng không phải không có đàn ông thích cô, Hoắc Kỳ Ngang, dù anh có thân phận gì, địa vị thế nào, Kỷ An Tâm tôi tuyệt đối không còn chút quan hệ nào với anh nữa.
Kỷ An Tâm nhắm mắt lại, từ bỏ tạp niệm trong lòng, tiếp tục công việc.
Trên tầng 6 toà nhà tổng thống, trong phòng làm việc rộng rãi, Hoắc Kỳ Ngang xoa mi tâm, rõ ràng chỉ mới tới giờ làm việc, nhưng trong lòng anh đã có cảm giác vô cùng mệt mỏi.
Kỷ An Tâm cự tuyệt gặp anh, làm cho anh hiểu cho dù cô đã trở lại, họ cũng không thể nào gặp lại nhau.
Giữa bọn họ sẽ không còn chuyện gì xảy ra nữa.
Rốt cuộc anh phải làm gì? Mới có thể đưa tình cảm của họ trở về như lúc ban đầu.
Có lẽ dù anh có cố gắng thế nào, mọi thứ cũng không thể trở về được nữa.
Hoặc Kỳ Ngang đứng lên, giờ phút này, anh có một loại xúc động muốn xông tới tìm cô ngay lập tức, năm năm nay, không có một giây một phút nào anh không tự trách, không hồi hận.
Nhưng những việc sai lầm đã làm, cứu vãn thế nào đều là vô ích.
Trải qua vài phen rối rắm, anh vẫn nhác điện thoại, gọi cho trợ lý: “Chuẩn bị xe giúp tôi, tôi phải ra ngoài.”
Ta Bên kia nhanh chóng đáp lại, Hoắc Kỳ Ngang cầm điện thoại di động ra cửa, trở thành phó tổng thống, năng lực của anh hoàn toàn xứng với thân phận này, anh hoàn toàn có thể ngồi lên vị trí này.
Mặc dù lần lên chức này, rất nhiều người đều cho rằng bên trong có nội tình mà người khác không biết, nhưng anh vẫn làm việc theo lẽ thường, trong vòng một năm, những thành tựu thu được làm cho người khác không thể không công nhận năng lực của anh.
Bóng người Hoắc Kỳ Ngang nhanh chóng bước tới bên chiếc xe, mở cửa ngồi vào, anh vô cùng chính xác nói với trợ lý: “Về trung tâm thành phố.”
Trong một tòa cao ốc to lớn, trước mặt đeo một tắm bảng với hàng chữ lớn: “Công ty môi giới việc làm Ưu Thắng”.
Hoắc Kỳ Ngang xuống xe, vệ sĩ của anh lập tức theo sát bên người, mà anh cũng không lập tức đi vào, chỉ đứng ở dưới ngắẳng đầu nhìn lên tòa cao ốc hơn 60 tầng, anh tưởng tượng, cô đang đang làm gì sau tắm kính đó.
“Phó tổng thống, anh tới đây có việc gì không?” Vệ sĩ của anh lắm miệng hỏi một câu, một người thuộc cao tầng chính giới như anh, không cần phải đích thân tới một công ty buôn bán như thế này.
“Tôi tới tìm người.” Hoắc Kỳ Ngang nói xong, sửa sang lại âu phục, tiền bước vào.
Ở quây lễ tân, anh liền bị cản lại.
“Tiên sinh, xin hỏi anh tìm ai?” Lễ tân vô cùng nhiệt tình đứng lên hỏi anh.
Hoắc Kỳ Ngang nhậm chức đã một năm, rất ít để truyền thông truyền ra hình của mình, anh vô cùng khiên tốn, khiến cho hình tượng của anh ở bên ngoài không phải quá nhiệt tình.
Trong những hội nghị lớn, hoặc những buổi ngoại giao, đều là tổng thống Hiên Viên Thần ra mặt.
Cho nên, mặc dù có tồn tại danh vị phó tổng thống, nhưng tướng mạo của anh đa phần còn xa lạ với người dân.
*Tôi tìm phó tổng giám đốc của công ty môi giới việc làm Ưu Thắng, Kỷ An Tâm.”
“Tiên sinh có hẹn trước không?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...