Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi


Cô bé chớp mắt ngập nước, nhẹ nhàng gật đầu, Kỷ An Tâm ôm lấy cô, liền tự mình đưa vào hướng phòng học.

Tô Hi đang chuẩn bị ngồi lên xe, lúc này chiếc xe sang màu đen đơn điệu bên cạnh dừng lại.

Có vệ sĩ từ trong xe bước xuống, kéo cửa xe đằng sau ra, một cậu bé trèo xuống, vẫy tay với người đàn ông trong xe ở một bên nói: “Tạm biệt cậu.”
Người đàn ông ngồi ở một bên tay cầm tài liệu, vẫy tay với cậu bé: “Tạm biệt, học thật tốt nhé.”
Cậu bé được vệ sĩ dẫn tay đi về phía cổng trường, mà lúc này người đàn ông đột nhiên nhìn thấy Tô Hi, anh hơi ngây người, vẫn là đẩy cửa xe đi xuống, bước về phía Tô Hi.

Tô Hi cũng chuẩn bị trở lại xe, ngẳng đầu nhìn người đàn ông bước đến, cô kinh ngạc: “Hoắc phó tổng thống, sao ngài lại ở đây?”
Người đàn ông này đúng là người mới thăng chức phó tổng thống của đất nước này, Hoắc Kỳ Ngang.”
“Tôi đưa cháu ngoại tôi đi học.” Hoắc Kỳ Ngang vô cùng lịch sự.

Tô Hi hơi cười nói: “Tôi cũng mới đưa con tôi đu, tôi đi về trước đây, tạm biệt.”

*Tạm biệt.” Hoắc Kỳ Ngang gật gật đầu, anh nhìn theo xe của Tô Hi rời đi, đang chuẩn bị quay người, liền thấy một thân hình phong tình, ưu nhã từ trong trường bước ra.

Ánh mắt của anh trực tiếp chấn động, mà cô gái đó đang vừa nghe điện thoại vừa đi đến một bên chiếc xe thể thao đắt tiền màu đỏ, đó chính là Kỷ An Tâm, cô dường như cảm giác thấy có người đang nhìn cô.

Cô quay đầu, không ngờ đụng trúng một ánh mắt thâm trầm khó đoán, đáy mắt cô hiện qua tia hoảng loạn, mấy giây sau trở nên lạnh lùng, cô kéo cửa xe ra ngồi vào ghé lái, xe thể thao màu đỏ đi trước mặt Hoắc Kỳ Ngang, gào thét rời đi.

Mà người đàn ông đứng nguyên tại chỗ, bóng lưng thẳng như tùng, lại đan xen các loại cảm xúc phức tạp, mắt nhìn theo chiếc xe đi xe, trong lòng dường như có một khoảnh khắc bị đưa đi.

Ánh sáng sớm chiếu vào thân hình anh, khiến bóng lưng anh vô cùng cô đơn, lạnh lùng.

Anh nhìn về phía trường học một cái, vì sao cô từ trong trường đi ra? Cô đưa con của ai đi học vậy?
Cô kết hôn rồi? Cô có con rồi sao? Những suy nghĩ này nỗi lên trong đáy lòng, cực kì khó chịu.

“Hoắc phó tổng thống, chúng ta nên đi rồi.” Vệ sĩ của anh nhắc anh một câu.

Anh mới đột nhiên hoàn hồn, kéo cửa xe ra ngồi vào chỗ.

Một ban công của hoa viên sơn trang, Hình Nhát Nặc mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, phối với một quần bò thoải mái, tươi đẹp mà sáng lạn, mang theo sự thơ ngây của thiếu nữ.

“Thơm thật đấy!” Hình Nhát Nặc ngửi hương hoa trong không khí, ở không xa có thể thấy cả vùng đất các loại hoa, đây là một hoa viên trang viên, nên là tất cả đều lấy hoa làm chủ đề.

Đi vào ở khách sạn trang viên như này, quả thật chính là thời gian lãng mạn nhất, Hình Nhất Nặc tóc dài buộc ở đằng sau đầu, mấy cơn gió thổi đến, trên người cô thuộc về phong tình của cô gái, lại không để ý để lộ ra ngoài.

Sau người Ôn Lương Diệu áo sơ mi màu trầm, phối với một quần tây thoải mái, dáng người cao, khí chất đầy nam tính mê người, mang theo một loại thần bí và ưu nhã.


Anh là tiêu chuẩn ý trung nhân trong mộng hoàn mĩ nhất, cả người anh toả ra hơi thở ôn hoà, khiến người phụ nữ muốn đến gần anh, đều có thể cảm thấy trên người anh là bao dung và mát lạnh như nước biển.

Đương nhiên khí chất như này của anh, duy chỉ có thể bày ra cho một người phụ nữ, những người phụ nữ khác muốn nhìn thấy anh như vậy, còn thật sự không có phúc đâu!
“Thích sao?” Ôn Lương Diệu hỏi cô.

“Thích ạ, cực kì thích ạ, yêu cực luôn.” Hình Nhất Nặc làm gì có đạo lí không thích chứ?
Nhưng mà thường ra ngoài du lịch đều là Ôn Lương Diệu chuẩn bị tất cả, còn cô chỉ muốn hưởng thụ tất cả điều tốt đẹp mà anh manh đến là được rồi.

“Xuống dưới đi dạo đi!” Ôn Lương Diệu dắt tay cô đi, dẫn cô đi đến khoảng cách gần để ngắm những bông hoa nở rực rỡ.

Hình Nhất Nặc cầm tay anh, đi nhẹ nhàng, thỉnh thoảng thưởng thức các loại hoa khác nhau, máy ảnh trong tay cô chụp không ngừng, gặp được hoa đẹp lại bảo Ôn Lương Diệu chụp ảnh lưu niệm cho cô.

Ôn Lương Diệu phần lớn thời gian đều chỉ là chụp gương mặt yêu kiều mê người của cô.

Nụ cười trên mặt cô thắng cả loài hoa đẹp, cho dù đến trời cũng mắt đi màu sắc.

Hình Nhất Nặc giơ tay hình chữ v, đôi mắt to trong như nước chớp mắt, đứng ở giữa rừng hoa, dường như tỉnh linh bước ra từ trong rừng hoa, linh khí bức người.


“Có đẹp không?” Hình Nhất Nặc cười hỏi.

“Đẹp.” Ôn Lương Diệu gật gật đầu.

Hình Nhất Nặc lập tức giống như một đứa trẻ, ở phía trước nhảy lên, giãm lên miếng đá xanh bên dưới, nhảy qua nhảy lại, giống một đứa trẻ chưa lớn vậy.

Trong ánh mắt của Ôn Lương Diệu mang theo sự yêu chiều, đuổi theo bóng dáng của cô, không nõ rời mắt đi.

Hình Nhất Nặc cuối cùng an phận ở bên cạnh anh, tuỳ anh năm tay cô, đi chậm trong vườn hoa.

Ở tận cuối của biển hoa là một cái ao mà xanh bích, hiện lên màu mây của trời, giống như mặt kính vậy, sạch sẽ thấu đáo..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui