“Bác sĩ nói sẽ mắt khoảng nửa năm! Sau nửa năm có thể dùng thuốc trị sẹo.” Kiều Nam nói xong và giả vờ như không sao: “Không sao đâu, chị chẳng lo gì cả.”
“ÀI Ôn tiên sinh không đi cùng em sao? “
“Anh ấy đi bàn việc với đạo diễn Lưu rồi.” Hình Nhất Nặc thản nhiên đáp.
Niềm vui lóe lên trong mắt Kiều Nam, lẽ nào kịch bản của Ôn Lương Diệu là dành cho đạo diễn Lưu sao?
Nói vậy, ngay cả khi Hình Nhất Nặc không phải là nữ chính, kịch bản của anh vẫn sẽ bắt đầu bám máy? Kiều Nam cảm thấy lo lắng, cô ta phải nhanh chóng nắm lấy cơ hội này.
“Vậy thì khi nào em và Ôn tiên sinh kết hôn? Đã tìm được ngày tốt chưa? Chị đáng ngóng được uống rượu cưới của hai người đây.
“Hôm nay chúng em đã đi đăng ký, hai tháng sau là ngày kết hôn.” Hình Nhất Nặc không giấu giếm gì cô.
“Thật sao? Hai người đã đăng ký kết hôn rồi? Vậy hai người đã là vợ chồng rồi.”
Hình Nhất Nặc khi nghe thấy hai chữ vợ chồng, khóe miệng cô cong lên nở ra một nụ cười ngọt ngào: “Vâng! Đúng vậy, đã kết hôn rồi.”
“Hạnh phúc quá đấy, chị sắp ghen tị đến nơi rồi đây.” Trong giọng nói của Kiều Nam, tới một nửa thực sự đã cho thấy nội tâm của cô ta.
Cô ta thực sự ghen tị với Hình Nhất Nặc.
Hình Nhất Nặc an ủi cô: “Chị đâu cân ghen tị với em, chị giỏi như thế, sẽ sớm gặp được nửa kia của mình.”
“Chị thực sự không có kế hoạch này.
Chị không giống như em, có một người chồng thanh mai trúc mã.
Chúng ta làm trong lĩnh vực này, làm sao có tình yêu đích thực chứ!” Kiều Nam vừa nói vừa thở dài.
Hình Nhất Nặc nghĩ đến điều gì đó, lập tức lấy từ trong túi xách ra một loại thuốc đưa cho cô: “Cái này là em đặc biệt tìm về cho chị.
Nghe nói nó có tác dụng thần kỳ.
Sau khi vết thương lành, chị có thể bôi thuốc để làm mờ vết sẹo.”
“Cảm ơn em Nhất Nặc.” Kiều Nam mím môi cười.
Lúc này, điện thoại của Hình Nhất Nặc vang lên tiếng báo tin nhắn, cô cầm lên và nhìn lướt qua, đó là vài tin nhắn quảng cáo, cô đặt điện thoại di động sang một bên, đứng dậy nói: “Em đi vệ sinh.”
“Được rồi! Em đi đi!” Kiều Nam gật đầu.
Khi Hình Nhất Nặc đứng dậy rời khỏi, ánh mắt Kiều Nam lướt qua môt kế hoạch, nếu hôm nay Ôn Lương Diệu tới gặp đạo diễn Lưu, cô ta không còn thời gian do dự, phải tranh giành ngay lập tức.
Nhưng phải làm sao? Ánh mắt của Kiều Nam ngay lập tức chuyển sang điện thoại di động của Hình Nhất Nặc, quay lại nhìn về phía phòng vệ sinh, đôi tay đang run rầy của Kiều Nam nhanh chóng cầm điện thoại di động của Hình Nhất Nặc lên.
Điện thoại có mật khẩu, cô ta biết rất rõ về Hình Nhất Nặc, cô ta đã thử nhập ngày sinh của Hình Nhất Nặc nhưng không được, ngay lập tức cô nghĩ đến Ôn Lương Diệu và thử lại.
Quả nhiên mở được.
Kiều Nam tìm thấy tin nhắn của Ôn Lương Diệu, rất nhanh, cô ta lập tức soạn một tin nhắn.
“Chồng ơi, ba giò chiều, khách sạn Peninsula, em muốn gặp anh.”
Sau khi gửi tin nhắn đi, Kiều Nam chỉ cảm thấy vô cùng khó thở.
“Sao vậy?” Bên kia trả lời ngay.
Kiều Nam cảm thấy tay run lên, vội vàng trả lời: “Nhớ anh rồi, nhớ tới nhé!”
Trả lời xong.
Khi Hình Nhất Nặc bước ra từ phòng vệ sinh, Kiều Nam đặt điện thoại di động của cô ở chế độ im lặng và nhanh chóng đặt nó lên bàn.
“Nhất Nặc chị muốn nhờ em giúp một việc, chị đã viết một vài bài hát, em có thể xem giúp chị được không.”
Hình Nhất Nặc gật đầu: “Được ạI”
“Ở máy tính trong phòng, em nhất định phải xem giúp chị, chị thấy viết rất tệ luôn.” Kiều Nam nài nỉ, kéo Hình Nhất Nặc vào phòng cô.
Cô bật máy tính, tìm lời bài hát mà mình đã viết, nói với Hình Nhất Nặc: “Em xem giúp chị, chị đi pha cho em một tách trà.”
“Để em làm cho, tay chị bị đau mà.”
“Không sao, đây là nhà của chị, lý nào lại để em pha trà chứ?”
Kiều Nam cười, ấn cô ngồi xuống, rồi đi ra ngoài.
Vừa đi ra, cô ta liền đi tới cạnh điện thoại di động của Hình Nhất Nặc, bật lên, quả nhiên là điện thoại của Ôn Lương Diệu gọi đến.
Kiều Nam nghiền răng, xóa nhật ký cuộc gọi này, xóa tin nhắn, chỉ cần cô cầm điện thoại di động của Hình Nhất Nặc, Ôn Lương Diệu nhất định sẽ đến khách sạn vào lúc ba giờ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...