Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi


Ôn Lương Diệu một bên giảng, một bên cầm bút ghi chép cẩn thận cho cô.

Hình Nhất Nặc không khỏi tò mò, lập tức nhìn sang, Ôn Lương Diệu đang viết, anh ngắng đầu lên lập tức hai khuôn mặt gần kề nhau.

Gần đến độ có thể nghe thấy tiết tấu hô hấp của đối phương.

Hình Nhất Nặc chớp chớp đôi mắt to trong veo, khuôn mặt xinh xắn và hồng hào của cô ngay lập tức trở nên ửng hồng, rất chỉ là ngượng.

Ôn Lương Diệu trong ánh mắt cùng tràn đầy ý cười.

Anh đưa tay ra xoa nhẹ sau đầu cô: “Em đang nhìn cái gì vậy?”
“Em xem anh viết chữ!”
“Đây đều là những chú giải anh viết cho em, để em có thể hiểu rõ hơn ý nghĩa của các nhân vật, khi diễn em cũng sẽ thoải mái hơn.” Ôn Lương Diệu quan tâm lên tiếng.

Hình Nhất Nặc trong lòng đầy ngọt ngào: “Cảm ơn anh.”
“Cảm ơn anh kiểu gì đây?” Ôn Lương Diệu trầm thấp hỏi.


Hình Nhất Nặc hai mắt lập tức trừng lớn, trong nháy mắt có chút lo lắng.

Ôn Lương Diệu bây giờ phải nói là chủ động hơn trước lúc mắt trí nhớ.

“Vậy… anh muốn em phải làm sao?” Hình Nhất Nặc ắn môi dưới, không biết nói gì cả.

Ôn Lương Diệu cũng không đành lòng trêu cô nữa.

Anh mím môi vuốt ve sau đầu cô: “Được rồi, không làm khó em nữa.

Lát nữa anh ra ngoài mua chút tài liệu, em đi theo anh nhé.”
Hình Nhất Nặc lại tưởng thật, tất nhiên ăn nói muốn cô cảm ơn mà không phải qua lời nói, thì cô phải nghĩ ra cách khác để cảm ơn anhI Ôn Lương Diệu đang đợi câu trả lời của cô, bỗng anh cảm thấy có mùi thơm xộc vào mũi, trên đôi môi mỏng của anh có một làn môi đỏ hồng và dịu dàng jn lên.

Cứ như vậy dán lên môi anh một lúc.

Hình Nhất Nặc xấu hỗ về chỗ ngồi của mình.

“Thế này được không?” Hình Nhất Nặc chớp mắt hỏi.

Ôn Lương Diệu tâm tư cuộn trào, dường như anh vẫn có thể cảm nhận được sự dịu dàng của đôi môi cô, một ý nghĩ sơ khai từ sâu trong cơ thể bắt đầu mạnh mẽ chiếm lấy tâm trí anh.

Anh nuốt nước bọt, nói một cách khó khăn: “Sau này đừng thế nữa.”
*“Hả? Sao thế? Anh không thích em hôn anh sao?” Hình Nhất Nặc phồng má, cảm thấy có chút tủi thân.

“Không phải không thích… mà là…” Ôn Lương Diệu không biết phải nói thế nào với cô, chắc chắn, anh không muốn để cô biết tâm tư đàn ông quá nhiều.

“Sao vậy?” Hình Nhất Nặc tò mò nhìn anh.


Ôn Lương Diệu đành phải nở nụ cười: “Không có gì đâu, thê có đi theo giúp anh không?”
“Đi chứ!” Hình Nhất Nặc nở một nụ cười đáp lại.

Giò đây, dù anh đi đâu, cô cũng rất vui khi được đồng hành cùng anh.

Dù sao bây giờ cô đã lớn, ba mẹ cũng không phản đối, cả nhà đều ủng hộ hai người ở bên nhau.

Cô hận không thể dính lên người anh chứ, nếu như anh không chê cô phiền.

Ôn Lương Diệu lái xe đưa cô đến một thư viện lớn ở trung tâm thành phố, nơi có bộ sưu tập sách rất phong phú.

Đến nơi hai người bước vào.

Lần này, anh phải cố gắng kiểm tra lại lịch sử ghi chép, những thứ nhàm chán như vậy thường rất mắt kiên nhẫn.

Ngay cả tác giả ban đầu của cuốn sách này cũng muốn lướt qua thôi.

Nhưng Ôn Lương Diệu không muốn, anh muốn hiểu được cảm giác chân thực nhất về lịch sử ở triều đại đương thời.

Hình Nhất Nặc đang lật giở những cuốn sách mà mình tâm đắc, hai người chọn một cuốn rồi ngồi xuống bên cửa sổ, gọi hai tách cà phê, một buồi chiều an tĩnh cứ như thế trôi qua.


Cũng thu hoạch được nhiều điều.

Ngoài khung cửa ý xuân nồng đượm, bên trong cửa sổ ly cà phê nóng mờ sương, phảng phất mùi vani ngọt ngào, béo ngậy giống như hương vị của tình yêu.

“Em muốn uống của anh.” Hình Nhất Nặc nói, chỉ vào cốc của anh.

Ôn Lương Diệu đưa tay ra đầy về phía cô, Hình Nhất Nặc cầm lên nhấp một ngụm, đầu lưỡi có chút đắng chát, cô lại đẩy về phía anh.

Ôn Lương Diệu cười khổ: “Sao thé!”
“Đắng quá, sao anh lại uống đắng thế chứ?”
“Anh thích những thứ thuần khiết nhất.”
Hình Nhất Nặc chỉ cảm thấy sở thích này của anh không tệ, nhưng cô không có làm được như anh.

Ôn Lương Diệu vừa đọc vừa ghi chép, trông rất nghiêm túc và quyền rũ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui