Ngày hôm nay, Hình Nhất Nặc ở bệnh viện đến tận 8 giờ tối Hình Nhất Phàm mới tới đón cô.
Trên xe, nhìn thấy nụ cười vui vẻ của em gái, cậu đã phần nào đoán ra được mọi chuyện đã diễn ra thuận lợi.
“Có chuyện gì vui vậy, không định chia sẻ với anh sao?” Hình Nhất Phàm hỏi cô.
Hình Nhất Nặc không có gì để giấu cả, cô đắc ý nói: “Hôm nay em được tỏ tình đó, em có bạn trai rồi.”
Hình Nhất Phàm có chút kinh ngạc: “Nhanh vậy sao?”
“Ưml Là anh ấy mở lời.” Hình Nhất Nặc cười thầm.
Hình Nhất Phàm có chút không nỡ, nhỡ cô thật sự bị gả đi cho người ta rồi, cậu sẽ thấy không quen.
“Vậy em đồng ý chưa?”
“Đương nhiên là em đồng ý rồi! Đây là điều em đã chờ đợi từ rất lâu đó.”
“Anh biết ngay là em yêu sớm mà.” Hình Nhất Phàm có vẻ như không biết nói gì.
Hình Nhất Nặc bị nói như vậy lại thấy rất vui: “Nếu như em không ra tay sớm chút thì liệu có còn cơ hội không?”
Hình Nhất Phàm thấy cô nói đúng, Ôn Lương Diệu là người đàn ông được rất nhiều cô gái theo đuổi, nếu như cô em gái ngốc của cậu đến muộn thì chắc Ôn Lương Diệu giờ đã thành hoa đã có chủ.
“
Hai anh em nói chuyện vui vẻ, về đến nhà, Tưởng Lam vẫn đang đợi họ, bà cũng biết rằng con gái lần này đã rất đau lòng, Ôn Lương Diệu mát trí nhất định đã quên hết những chuyện giữa chúng.
Không ngờ rằng, bà lại nhìn thấy con gái vui vẻ bước vào nhà, con bé hết đau lòng rồi sao?
“Mẹ, mẹ đang chờ chúng con sao?” Hình Nhất Nặc hỏi.
“Ba con đưa Tiểu Hi đi ngủ rồi.” Tưởng Lam nhìn con gái vô cùng tò mò.
“Mẹ, con về phòng đây ạ.” Hình Nhất Nặc có chút ngượng ngùng đứng dậy đi lên lầu.
Tưởng Lam có chút bắt ngờ khi con gái lại muốn lên phòng, bà quay sang nhìn con trai.
“Nhất Phàm, Nhất Nặc hôm nay sao vậy?” Tưởng Lam vẫn chưa biết chuyện gì mà có thể làm cho con gái vui như vậy.
Hôm qua nó còn khóc như một đưa con nít.
“Mẹ à, tin tốt đây, anh Lương Diệu đã tỏ tình với Nhất Nặc, hai người bắt đầu yêu nhau rồi, mẹ sẽ nhanh có thêm một đứa con rễ thôi”
Tưởng Lam vô cùng vui mừng: “Thật vậy sao? Lương Diệu thực sự đã tỏ tình với Nhất Nặc rồi sao? Thằng bé không phải bị mắt trí nhớ hay sao?” Tưởng Lam ngờ hoặc hỏi.
Hình Nhất Phàm bật cười: “Mặc dù anh ấy bị mất trí nhớ, nhưng nó cũng khiến anh ấy cảm thấy bót lo lắng hơn.”
Tưởng Lam lập tức đồng ý với con trai, lần trước khi bà gặp anh, anh nhắc đến ước hẹn ba năm bà liền biết được anh đang kìm nén tình yêu của mình dành cho con gái bà.
Bây giờ, con gái cũng hai mươi tuổi rồi, trưởng thành rồi, có thể tự do lựa chọn tình cảm của mình và nếu họ muốn ở bên nhau, bà sẽ không còn phản đối nữa.
“Vậy thì ổn rồi.” Tưởng Lam thở phào nhẹ nhõm, mừng cho con gái.
Khi Hình Nhất Nặc trở lại phòng, lập tức nắm chặt nắm đấm mừng rỡ, cô nằm lì trên giường trong đầu văng vẳng lời nói của Ôn Lương Diệu.
“Chúng ta hẹn hò đi!”
Rốt cục, hai người cũng chính thức hẹn hò rồi.
Hình Nhất Nặc nhắm mắt lại và bắt đầu mơ về viễn cảnh tương lai sẽ được cùng anh nắm tay, rồi liệu anh có… hôn cô không?
Hôn sao?
Hình Nhất Nặc che miệng lại.
Trời đất ơi! Không thể nghĩ về nó nữa, thật xấu hỗ.
Trong bệnh viện, trước mặt Ôn Lương Diệu là một chiếc máy tính xách tay, những ngón tay mảnh khảnh của anh đang kiểm ị: tra và nhận các hóa đơn điện thoại, tin nhắn và tât cả thông tin ghi chép trước đây của anh.
Càng kiểm tra về quá khứ trong lòng anh càng thêm bồi hồi và ấm áp, anh nhìn thấy một bản thân không dám đối mặt với tình cảm, một bản thân đã từ bỏ mọi thứ để bảo vệ Hình Nhất Nặc.
Khi anh đi dạy, anh từng nhận được nhiều lời mời làm tổng biên tập cho những phim truyền hình chế tác khủng.
Nhưng mà, trong tin nhắn lưu lại, anh đã từ chói hét thảy.
Vì lúc đó anh chỉ muốn làm một điều duy nhát là làm thầy của cô, dạy cô học..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...