“Vâng! Trước hết cứ để tiểu Hi ở lại đây!”
Đường Tư Vũ lúc này không thể chăm sóc con trai nữa, cô nhanh chóng đi theo Hình Liệt Hàn ra ngoài.
Hình Liệt Hàn lái một chiếc xe thể thao ra khỏi ga ra, Đường Tư Vũ mở cửa xe ngồi vào, nhìn thời gian, mới có sáu giò sáng.
Trên con đường bên cạnh bãi biển vẫn còn bao phủ bởi một lớp sương mù mờ ảo, nhưng tốc độ của Hình Liệt Hàn đã chạm mức tối đa của vạch kim, đi thẳng đến sân bay.
Đến sân bay, thời gian chỉ có mười phút trước khi cất cánh, Hình Liệt Hàn dắt Đường Tư Vũ chạy như điên trong sảnh, Đường Tư Vũ chạy theo anh, nhìn bóng lưng cường tráng của anh, mắt cô bất giác ươn ướt.
Hình Liệt Hàn chạy đến lối vào, anh đứng lên trước, khi thanh tra kiểm tra anh ấy, đôi mắt anh nhìn kiên định vào cô gái bên cạnh.
Đường Tư Vũ thở khẽ nhìn anh, giờ phút này, cô dường như chỉ nhìn người đàn ông này thì trong lòng mới không rối tung lên, mới có thể bình tính mà suy nghĩ.
Sau khi Đường Tư Vũ kiểm tra xong, hai người lên thẳng máy bay riêng của anh, hai phút sau, máy bay trượt vào đường băng, lập tức bay lên lao vào tầng mây.
Trên máy bay, Đường Tư Vũ cả người lâm vào tình trạng lo lắng bất an, cô vòng quanh cánh tay, dường như cảm thấy lạnh.
Hình Liệt Hàn lấy chăn bên cạnh đắp lên người cô, vòng tay ôm chặt cô vào lòng, cằm anh nhẹ nhàng áp lên trán cô: “Đừng lo lắng, cha em sẽ ổn thôi.”
“Thế nhưng mà… trợ lý của cha tôi nói qua điện thoại… rằng ông ấy không thể qua khỏi!”
Nước mắt Đường Tư Vũ lại rơi xuống một cách yếu ớt. Hiện tại người đang nằm trong bệnh viện là cha của cô, cô không thể mạnh mẽ được.
Hình Liệt Hàn đem khuôn mặt nhỏ nhắn của cô áp nhẹ vào ngực mình, Đường Tư Vũ cũng vùi cả khuôn mặt của cô vào anh, dùng áo sơ mi cao cấp của anh thấm nước mắt của cô, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của anh, cô đột nhiên đưa tay ra ôm lấy eo anh, ở trong lồng ngực anh mà khóc nức nở.
Hình Liệt Hàn nhẹ nhàng xoa đầu cô.
Đường Tư Vũ cũng đã khóc được một hồi lâu, khi bình tĩnh trở lại, thời gian đã trôi qua, tiếp viên hàng không cũng đã chuẩn bị bữa sáng và mang đến cho Đường Tư Vũ, nhưng căn bản cô cũng chẳng cảm nhận được mùi vị gì. Hình Liệt Hàn không khỏi khích lệ cô: “Nếu mà em không chịu ăn gì đó, sau khi trở về nước, em không còn sức đề chăm sóc cha mình đâu.”
Nói xong, Hình Liệt Hàn cầm bánh mì lên rồi cắt ra đưa tận tay cô, Đường Tư Vũ mở to miệng rồi ăn những gì anh đưa cho.
Hình Liệt Hàn không sợ những ánh mắt soi mói của những người xung quanh mà tiếp tục cho cô ăn, sau khi ăn xong, anh đưa sữa trước mặt vào miệng cô, sau đó Đường Tư Vũ cũng đưa tay ra chủ động uống.
Quả thật cô quá bi quan, cô nên nghĩ theo chiều hướng tốt, nên giữ sức và trở về nước để chăm sóc cha.
Trong bệnh viện.
Khưu Lâm dự đoán đến việc Lão Từ có khả năng đã liên hệ với Đường Tư Vũ rồi, nhưng Đường Tư Vũ sẽ không thể thay đổi bất cứ điều gì kể cả cô có trở về nước hay không, mọi thứ đều có một kết cục đã định, mà tình hình hiện tại của Đường Hùng, không có khả năng tỉnh lại.
Đường Tư Vũ trở về, cũng chỉ có thể tiễn đưa ông lần cuối cùng.
Khưu Lâm lại đi tìm Lý Đức để xác nhận tình trạng của Đường Hùng. Lý Đức đã là một chuyên gia trong lĩnh vực này, tất nhiên anh ta biết rằng tình trạng của Đường Hùng bây giờ đã quá yếu ớt rồi.
Ngay cả khi ông ấy được gửi đến các bệnh viện khác, ông ta chắc chắn rằng ông ấy tuyệt đối không có khả năng tỉnh lại.
Ông chỉ còn hơi thở cuối cùng, cũng không biết có phải hay không là ông không cam lòng, mà một mực nuốt không trôi được hơi thở này, cho nên ông mới không có chết hẳn.
Tóm lại, sau khi Khưu Lâm nhận được câu trả lời này, bà ta vô cùng hài lòng, đã thế lại nhận được tin từ Trần Phong rằng mọi việc đã được hoàn tất, hơn nữa lại do luật sư Trần Phong đảm nhiệm, tất cả mọi thứ đều hoàn hảo.
Tuy nhiên sự phân chia tài sản trên bản di chúc, Khưu Lâm sẽ đưa toàn bộ gia sản của Đường Hùng trong và ngoài nước cho Đường Tư Vũ, nhưng quyền thừa kế của công ty sẽ nằm trong tay bà, bao gồm cả công ty kim cương do bà ta quản: lý.
Đường Y Y chỉ được chia cho một vài căn nhà.
Điều này cũng được tính là công bằng rồi.
Cả hai cô con gái đều không nắm giữ công ty, còn Khưu Lâm thì sở hữu toàn bộ vốn đầu tư sở hữu của công ty, bao gồm cả cổ phần của mẹ ruột Đường Tư Vũ đưa cho Đường Hùng nắm giữ, cũng đã trở thành của bà ta.
Để chắc chắn, Khưu Lâm vẫn gọi cho Lão Từ lúc mười giờ, quả nhiên ở đầu dây bên kia, Lão Từ nói rằng ông đã gọi cho Đường Tư Vũ rồi.
“Gọi rồi thì thôi! Tôi đang bận lắm nên cũng chưa gọi được cho con bé. Con bé phản ứng thế nào?”
Khưu Lâm làm bộ cảm kích ông.
“Đại tiểu thư nghe xong Đường tổng bệnh tình nghiêm trọng, thì cô ấy nói lập tức về nước.”
“Tốt quá! Cũng may anh nhớ gọi cho con bé, nếu không, con bé nhất định sẽ oán trách tôi mất.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...