Đường Hùng ra khỏi phòng họp như mọi khi, có lẽ là đã lớn tuổi, ông giải quyết công việc của công ty cũng không còn thoải mái như trước. Vừa bước vào phòng làm việc liền cảm thấy tức ngực, chính là vị trí trái tim mà lúc ở phòng họp, nghe một hạng mục bị lỗ vốn thì ông cảm nhận được. Lúc đó, đột nhiên một cơn đau xuyên tim, khiến ông thở hỗn hển không lên hơi, nhưng ông cũng không để tâm đến.
Nhưng lúc này, ông cảm thấy tim đau đến không hít thở nổi, ông vươn tay lấy thuốc bên cạnh, chưa lấy được thuốc thì trước mắt đột nhiên tối sầm lại, ngã xuống đất.
Tiểu Lưu, trợ lý mang tài liệu, đi phía sau nhìn thấy, vội sợ hãi hét to: “Chủ tịch hội đồng quản trị.”
Khưu Lâm cũng đang ở công ty, nghe tin chồng ngất xỉu, bà vội vàng chạy lên phòng tổng giám đốc. Tiểu Lưu đã gọi xe cấp cứu, 15 phút nữa xe sẽ đến.
Đường Hùng sắc mặt tái nhọt, toàn thân thi thoảng co giật, mười lăm phút sau, xe cấp cứu trực thuộc bệnh viện đến, đưa ông từ văn phòng đến bệnh viện.
Đường Hùng được đưa thẳng đến phòng chăm sóc đặc biệt để cấp cứu, Khưu Lâm ngồi ở hành lang. Lúc này, bà không thông báo cho ai, sắc mặt sâu lắng, nặng nề, đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Nửa tiếng sau, Đường Hùng đang truyền dịch, được đẩy ra, nhưng thần sắc khó coi, dường như không có máu hay hơi thở. Khưu Lâm đi theo ông đến giường bệnh, bà nhìn người chồng trên giường, trong tích tắc mà như mất đi nhân khí.
Khóe miệng bà lóe một tia giễu cọt, cười khẩy, hoàn toàn không chút thần sắc lo lắng.
Khi Khưu Lâm quay người, muốn tìm bác Sĩ chính, bà nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc ở hành lang, một người đàn ông khoảng ngoài 50 tuổi mặc chiếc áo blouse lớn, màu trắng. Cả hai đều bị sốc.
“Bà là Tiểu Lâm?”
“A Đức.”
Ánh mắt hai người khóa chặt lên đối phương, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, đồng thời cũng có chút ấm áp, phức tạp.
Họ từng có quan hệ tình cảm nhưng vì nhiều lý do mà phải xa nhau, luôn không liên lạc, không ngờ lại đụng nhau trong bệnh viện.
Khưu Lâm và người bạn học cấp ba này lập tức tìm một nơi yên tĩnh đề trò chuyện, chỉ để tìm hiểu tình hình của nhau. Vị bác sĩ Lý Đức này đã được thăng chức chủ nhiệm trong bệnh viện, Lý Đức nghe nói bà là phó chủ tịch của công ty Đường thị, thì tình cảm cũ lập tức lại nhen nhóm.
Bất chấp việc chồng vẫn đang nằm trên giường bệnh, Khưu Lâm vào phòng khách riêng để trò chuyện vui vẻ với người tình cũ. Tình cờ Lý Đức chính là chủ nhiệm khoa tim mạch và hồ sơ bệnh án của Đường Hùng đã nằm trong tay ông ta.
“Bệnh tình của chồng em rất nguy hiểm.
Tuy nhiên, chỉ cần bình thường luôn giữ tâm trạng ổn định thì sẽ không thành vấn đề nghiêm trọng, nhưng nếu bị kích thích thì vần đề sẽ nghiêm trọng.”
Khưu Lâm ngay lập tức nhớ đến cuộc họp hôm nay của chồng bà, có một vài dự án thua lỗ, chắc chắn đã kích thích, khiến ông bị vậy.
“Anh ấy bị bệnh mấy năm rồi. Bây giờ càng lớn tuổi, càng dễ phát bệnh.”
Khưu Lâm phản bác.
“Lớn tuổi, chức năng tim suy giảm và sức chịu đựng cũng giảm theo, rất dễ bị nhồi máu cơ tim, nhất là khi ông ấy không còn trẻ nữa.”
Lý Đức vừa nói vừa nhìn Khưu Lâm. Khưu Lâm được bảo dưỡng, chăm sóc tốt nên nhìn chỉ như mới 38 – 39 tuổi.
Thật tiếc khi bà kết hôn với một người đàn ông hơn mười mấy tuổi.
“Tùy số phận của anh ấy thôi!”
Khưu Lâm mím môi cười, hờ hững, không quan tâm.
Lý Đức lập tức nhận ra quan hệ vợ chồng của Khưu Lâm không tốt, ông nói với bà: “Tiểu Lâm, anh tìm em suốt mấy năm nay, anh rất nhớ em.”
Khưu Lâm cũng thấy Lý Đệ giữ gìn vóc dáng, có phong độ tốt, vừa nhìn đã biết là có tập luyện thể dục. Những năm này ở bên Đường Hùng, bà đã sớm mắt đam mê, cảm xúc mãnh liệt, giờ phút này có thể gặp lại mối tình đầu của mình, trong lòng dâng lên một cảm xúc mãnh liệt.
Vừa ngắng đầu lên, nụ cười trong mắt bà đã lộ ra suy nghĩ trong lòng. Lý Đức vui mừng khôn xiết, mạnh dạn nắm tay bà: “Tiểu Lâm, anh đã ly hôn, không yêu ai, thật vui khi gặp lại em.”
“Vậy thì từ nay chúng ta hãy giữ liên lạc nhé!”
Khưu Lâm bắt tay anh, vẻ mặt quyền rũ.
Khưu Lâm không muốn chăm sóc Đường Hùng nữa, bà quay trở lại phòng bệnh, và gọi điện thoại cho Đường Tư Vũ.
Hai Người Đàn Ông Đều Tới Đường Tư Vũ đang hoàn thành công việc trong phòng thu. Ngày mai có thể kết thúc ghi hình. Bỗng điện thoại di động đổ chuông, cô cầm lên thì thấy đó là số của cha.
“Alo, cha.”
Đường Tư Vũ nghe máy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...