Ôn Lệ Thâm nho nhã siết ly rượu đỏ, liếc nhìn cô.
Tô Hi bị dọa tới nỗi sắc mặt cũng hơi thay đổi, Cô chỉ đành cười gượng: “Tôi thì… thôi, dáng vẻ này của tôi anh chắc chắn là chướng mắt. Yến tiệc vẫn chưa tan, bạn gái anh hẳn là chưa rời đi.”
Thân trên thon dài của Ôn Lệ Thâm hơi nghiêng về phía cô, giọng nói trầm ấm vang lên: “Không sao, tôi có thể ăn được.”
Mặt Tô Hi lập tức đỏ bừng, như có thể vắt ra nước vậy. Người đàn ông này có ý gì? Anh hình dung cô như đồ ăn? Cô vội vàng, hoảng loạn cắt miếng thịt nướng và nói: “Quên đi, đêm nay chúng ta vẫn nên ngủ riêng giường!”
Sắc mặt Ôn Lệ Thâm hơi ảm đạm: “Cái gì? Cô thấy tôi không xứng với cô?”
Tô Hi lập tức nhướng mi: “Tôi không nghĩ như vậy!”
“Nhưng lời nói của cô như đang ghét bỏ tôi.”
Ôn Lệ Thâm giữ chặt không buông.
Tô Hi lắc đầu nói: “Chuyện này không liên quan đến anh. Là gia đình tôi giáo dục rất nghiêm khắc. Cha mẹ tôi tuyệt đối không cho phép tôi làm loạn.”
“Nếu không nghiêm khắc, cô liền có thể làm loạn rồi, đúng không?”
Ôn Lệ Thâm hỏi.
Tô Hi lập tức dừng đề tài này: “Tôi no rồi, chúc anh ngủ ngon, tôi về phòng đây.”
Đường Hùng Ngã Bệnh Đêm nay, Tô Hi và Ôn Lệ Thâm về các phòng nghỉ ngơi, Tô Hi không quên để khóa chìm, bởi vì cô thực sự không yên tâm ở cùng phòng với một người đàn ông.
Trong nước.
Đường Tư Vũ tắm rửa đi ra, đẩy cửa bước xuống tầng, liền nhìn thấy Hình Liệt Hàn đang đứng gọi điện thoại trong vườn, cô cho là anh đang nói chuyện điện thoại với con trai.
Khi đến gần, cô mơ hồ nghe thấy giọng nói lạnh lùng của anh với đầu dây bên kia: “Không tha cho bất kỳ người nào, để lại hơi thở cho họ là được.”
Tim Đường Tư Vũ đột nhiên thắt lại, người đàn ông này đang làm gì vậy? Anh muốn giáo huấn ai? Sau đó cô nghĩ, chắc là nhóm người đêm qual Đường Tư Vũ dừng bước chân.
Nhóm người đêm qua rõ ràng muốn giết anh, vì vậy, đòn phản công của Hình Liệt Hàn tàn nhẫn đến đâu, cô cũng sẽ không can thiệp. Cô chỉ hy vọng người đàn ông này có đủ năng lực để giải quyết mọi hậu quả.
Hình Liệt Hàn cảm nhận được có người ở phía sau, vội cất điện thoại đi, vẻ mặt như một con thú hoang được vuốt lông, bỗng trở nên dịu dàng, ôn hòa.
Anh quay đầu lại, khóe miệng nhéch lên một nụ cười quyền rũ: “Em dậy rồi?”
Đường Tư Vũ nhìn anh, tò mò hỏi: “Vết thương của anh thế nào?”
“Không sao đâu.”
Hình Liệt Hàn nói xong, đột nhiên tiền đến gần cô, lợi dụng ưu thế chiều cao, từ trên cao nhìn xuống, bước tới trước mặt, nâng khuôn mặt của cô lên.
“Có chuyện gì vậy?”
Đường Tư Vũ bị anh nhìn, hơi sởn tóc gáy, lẽ nào buổi sáng cô không rửa mặt sao? “Đôi mắt em thật đẹp.”
Hình Liệt Hàn bát ngờ khen ngợi.
Đường Tư Vũ hơi sửng sốt, chưa phản ứng lại, anh tiếp tục thấp giọng cười nói: “Em biết tại sao không?”
Đường Tư Vũ chớp mắt: “Tại sao?”
Hình Liệt Hàn hơi cúi xuống, khuôn mặt tuấn tú hiện rõ trong con ngươi của cô: “Bởi vì trong mắt em có anh.”
Khuôn mặt xinh đẹp của Đường Tư Vũ phút chốc đỏ bừng, người đàn ông này mới sáng sớm đã ăn mật ong sao? “Được rồi, hôm nay tôi lại đi làm, có lẽ chiều sẽ hoàn thành công việc, bên anh đã xử lý xong chưa?”
Đường Tư Vũ hỏi anh, cô rất nhớ con trai, muốn qua nước ngoài với con.
“Lúc nào anh cũng có thể phối hợp với thời gian của em.”
Hình Liệt Hàn nói xong liền nhanh nhẹn bước vào đại sảnh: “Thu dọn đồ của em đi, chúng ta ra ngoài ăn sáng.”
Lúc Đường Tư Vũ trở về phòng thu dọn đồ đạc bước xuống, liền nhìn thấy người đàn ông mặc áo sơ mi sẫm màu đứng ở ngưỡng cửa, thân hình cao lớn, chân dài, đặc biệt quyền rũ.
Cùng Hình Liệt Hàn ăn xong bữa sáng, cô được anh đưa đến phòng thu. Hôm nay là ngày ghi cuối cùng của cô. Buổi trưa, cô ăn cơm công sở. Buổi chiều, đồ uống và các món ăn lại được giao đến đúng giờ.
Đường Tư Vũ cũng cầm lấy một ly nước và ăn tráng miệng, một niềm hạnh phúc không thể giải thích bỗng dâng trào.
Công ty Đường thị.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...