Trong cung điện tráng lệ , lụa đỏ được treo khắp nơi cùng chữ hỷ khiến người ta liền biết đây là ngày vui nhưng tiếng chúc mừng , tiếng nhạc đâu không thấy chỉ thấy một nam tử trẻ tuổi, một thân hỷ phục đỏ rực đang giao đấu cùng rất nhiều ám vệ , một nam tử trung niên mặc long bào đang đứng quan sát tất cả .
Giao đấu kịch liệt hơn một canh giờ , số ám về đã bị giết rất nhiều , nam tử trẻ tuổi nâng khuôn mặt tà mị nhìn người đang đứng trên cao :
- " Đường đường là hoàng đế một nước lại sử dụng thủ đoạn bỉ ổi như vậy để hại ta , Lạc đế, ngài không cảm thấy mình thật hèn hạ sao ?"
Nam tử trung niên nghe vậy liền cười to :
- " Muốn đoạt được thiên hạ thì phải bất chấp thủ đoạn , không ngờ Hiên Viên Ngạo ngươi cũng có ngày hôm nay , ông trời quả là có mắt để ngươi yêu nhi nữ của ta "
- " Thì ra tất cả ngay từ lúc đầu đã là một cái bẫy , muốn bắt ta , các người không đủ bản lĩnh đâu "
Ánh mắt Hiên Viên Ngạo lạnh thấu xương , nghĩ đến nữ nhân hắn yêu hơn cả tính mạng lại lập bẫy phản bội hắn khiến trái tim hắn giống như bị đâm một nhát , Hiên Viên Ngạo bị vây quanh trận pháp , Tuyệt Tình tâm pháp của hắn dù chưa thể luyện đến tầng cao nhất nhưng để đối phó với đám người này lại vô cùng đơn giản.
Đột nhiên trận pháp thay đổi , vất vả đối phó khiến hắn bị tên ám vẹ cuối cùng phóng ám khí, Lạc đế đứng trên cao cười man rợn :
- " Thế nào , không còn sức lực chứ gì , ngươi cũng thật không đơn giản , có thể phát được trận pháp , giết sạch ám vệ của ta , tiếc rằng ta vẫn phải tiễn ngươi xuống âm phủ "
Lão ta rút kiếm , đến gần Hiên Viên Ngạo , không chút lưu tình đâm xuống
- " Không...."
Đúng lúc đó , một thân ảnh mặc giá y đỏ rực lao đến chắn thay Hiên Viên Ngạo đường kiếm của Lạc đế , đến khi định thần lại , mũi kiếm đã đâm xuyên qua bụng của nữ tử , Lạc đế nhíu mày thu lại kiếm , nhưng trong mắt tuyệt nhiên không có một tia đau lòng , là nhi nữ của lão thế nhưng lại yêu vương gia của địch quốc , giữ lại cũng vô ích .
Hiên Viên Ngạo không ngờ nàng lại thay hắn đỡ một kiếm , ôm chặt lấy Lạc Vũ Mạn , miệng hắn thì thầm run rẩy :
- " Mạn Nhi , tại sao ....tại sao lại làm vậy ?"
Lạc Vũ Mạn đưa tay chạm vào gương mặt của Hiên Viên Ngạo , hơi thở yếu ớt :
- " Ngạo ....bọn họ lấy tính mạng.....của mẫu phi ép ta ....ta...ta thật sự không muốn....phản bội chàng ....kiếp này ....là ta phụ chàng ......nếu...nếu còn có kiếp sau....nguyện vĩnh viễn làm phu thê ...ta yêu chàng..."
Cánh tay đầy máu rơi xuống khỏi gò má Hiên Viên Ngạo , đôi mắt đẫm lệ dần khép lại , ôm trong tay thi thể đang lạnh dần của Lạc Vũ Mạn , Hiên Viên Ngạo đau đớn gào thét :
- " Không...Mạn nhi ....nàng không thể chết được , ta đã hứa sẽ đưa nàng đến một nơi bình yên sống những ngày tháng tự tại , nàng không thể đi như vậy ..."
Lạc đế chẳng hề bận tâm đến cái chết của nữ nhi , vẫn cầm kiếm trong tay cười lạnh :
- " Không phải các ngươi rất yêu nhau sao , chi bằng để ta tiễn ngươi đi cùng nó xuống hoàng tuyền ha ha"
Lão cười cuồng vọng nhưng nụ cười chợt tắt khi thấy mái tóc Hiên Viên Ngạo dần chuyển thành màu trắng , đặt Lạc Vũ Mạn trên đất , nam tử tuấn dật giờ đã mái tóc bạc trắng , đôi mắt huyết đồng càng khiến hắn giống như ma quỷ tái sinh , Lạc đế còn chưa kịp kinh ngạc , đầu đã lìa khỏi cổ , đêm đó người ta chỉ nghe thấy những tiếng kêu thảm thiết phát ra từ hoàng cung Lạc quốc .
Tình Tuyết giật mình tỉnh giấc , lại là giấc mơ kì lạ đó , từ ngày biết mình có thai , cô thường xuyên mơ thấy giấc mơ như vậy , Tề Hạo đang ngủ cũng bị Tình Tuyết làm cho tỉnh giấc :
- " Em sao vậy , cảm thấy không khỏe chỗ nào ?"
- " Em không sao, chỉ là ác mộng thôi "
- " Không sao , có anh ở đây , mau ngủ đi , mất ngủ rất có hại cho sức khỏe "
Kì thật Tề Hạo cũng không khá gì hơn , mấy tháng nay cô mang thai , anh thật rất vất vả mới kiềm chế bản thân không đụng vào cô , đêm nào cũng ôm vợ yêu mềm mại trong lòng thật sự là cực hình , anh còn không nhớ mình đã phải tắm nước lạnh bao nhiêu lần nữa .
Sáng hôm sau , khi Tình Tuyết thức dậy , không thấy Tề Hạo bên cạnh liền xuống giường tìm anh , đến phòng khách chợt thấy mẹ cô và mẹ chồng đang đem một đống đồ con nít vào trong :
- " Tiểu Hạo đây là xe đây cho em bé , còn có cả quần áo nữa , ta và mẹ con đi sắm cả buổi sáng đó , con xem , thật là đáng yêu "
Phong mẹ và Tề phu nhân cầm trên tay nhưng bộ đồ nhỏ xíu mà lòng hạnh phúc , thử tưởng tượng cháu yêu mặc vào sẽ dễ thương như thế nào , nhìn vẻ mặt hưng phấn của hai bà , Tình Tuyết không khỏi bật cười , Tề Hạo nghe thấy tiếng cô liền bước tới cẩn thận đỡ lấy :
- " Sao em lại đi xuống này , nên ngủ thêm chút nữa mới đúng "
- " Tiểu Tuyết , con mau đến đây xem đồ mẹ mua đi , rất nhiều đó "
Nhìn nhưng bộ đồ kia toàn là dành cho gái ,cô không khỏi ngạc nhiên :
- " Mẹ à , còn chưa biết đứa bé là nam hay nữ , mẹ mua toàn đồ con gái lỡ đứa bé là nam thì biết làm sao ?"
- " Con yên tâm , mẹ có linh cảm lần này nhất định là một bé gái , anh trai con đã sinh tiểu Kiệt và tiểu Quân là nam rồi , ta vẫn là muốn bế cháu gái a "
Nghe lí luận ngây thơ của mẹ , Tình Tuyết không khỏi cười khổ :
- " Mẹ nói như vậy , anh hai nghe được lại nghĩ mẹ trọng nữ khinh nam , không thương tiểu Kiệt , tiểu Quân thì sao ?"
- " Ta đâu có , chỉ là muốn có cháu gái hơn thôi , chẳng phải con luôn được cưng chiều hơn A Thần sao ?"
Tình Tuyết đuối lí , không biết nói gì hơn , nói đúng hơn ở trong nhà , ba và anh hai chính là không có quyền hành gì , mẹ cô nói là đi hương Đông thì có chết cũng không dám đi về hương Tây . Đang nghĩ chợt bụng cô đau lên dữ dội , chân khụy xuống , Tề Hạo vội đỡ lấy cô hốt hoảng :
- " Tiểu Tuyết , em sao vậy..."
- " Em ...em có lẽ là sắp sinh rồi ....đau quá ..."
Phong mẹ và Tề phu nhân cũng hốt hoảng , nhanh chóng đỡ lấy cô đưa đến bệnh viện . Trong bệnh viện , Tề Hạo nhất quyết đòi vào trong ở bên Tình Tuyết lúc cô sinh , mặc cho các bác sĩ đã hết lời ngăn cản , cả Phong ba và Phong Thần cũng vội vã chạy đến bệnh viện , mấy giờ đồng hồ trôi qua , tiếng la đau đớn cũng dứt , tiếng trẻ con khóc vang lên , bảo bảo được y ta bế ra rồi đưa đến phòng trẻ sơ sinh , một lúc sau khi Tình Tuyết được chuyển đến phòng bệnh cao cấp , mọi người mới thấy Tề Hạo bước ra , sắc mặt tái xanh , cuối cùng kiên quyết đi triệt sản .
Mọi người ngoài chút ngạc nhiên thì cũng không thấy có gì là , lấy độ yêu vợ của Tề Hạo , chứng kiến Tình Tuyết đau đớn suốt mấy giờ đồng hồ quả thật là muốn lấy nửa cái mạng của anh , vậy nên dù rất muốn sinh hẳn một đội bóng ,bạn Tề Hạo cũng đành phải hy sinh vì bà xã .
- " Tiểu Hạo , con đã nghĩ tên đặt cho bảo bảo chưa ?"
- " Con đã nghĩ từ lâu thưa mẹ , Tề Vũ Mạn , con bé sẽ hiền dịu , vô ưu và thật hạnh phúc "
Tình Tuyết trong mê man tỉnh lại nghe được tên con gái liền kinh ngạc vô cùng , Lạc Vũ Mạn........Tề Vũ Mạn .....giấc mơ kia chẳng lẽ là ....điềm báo .
Phong mẹ và Tề phu nhân cũng rất hài lòng với tên của cháu gái bảo bối , mấy ngày ở bệnh viên , rất nhiều y tá thay phiên nhau đến chăm sóc Tình Tuyết , sự thật là vì ai cũng muốn bế tiểu Vũ Mạn một lần nha , cô bé bụ bẫm , mắt to tròn long lanh , làn da trắng như ngọc , thi thoảng lại mỉm cười ngọt ngào khiến ai cung yêu thích , thậm chí có một sản phụ khác là phu nhân của đối tác kinh doanh cùng Tề Hạo vô tình nhìn thấy tiểu Vũ Mạn liền muốn sau này kết thông gia cùng Tề gia , thật giống như tiểu minh tinh người người săn đón .
Sau khi xuất viện về nhà , ngày nào bà ngoại và bà nội của bé cũng đến , Tình Tuyết nhìn thấy hai bà tranh giành nhau ôm cháu mà cười khổ , con gái cô đúng là tiểu yêu tinh , gặp ai cũng khiến người ta yêu thích đến mức không muốn buông tay , không biết sau này cửa nhà có bị người theo đuổi đến đạp nát không nữa
- " Em đang nhìn con sao , đã có mẹ vợ và mẹ chơi cùng Mạn Mạn rồi "
Tề Hạo nhẹ nhàng ôm lấy cô , mấy ngày này thật muốn ôm cô nhưng con gái luôn quấn lấy mẹ nên anh chỉ đành bị bơ toàn tập , khó khăn lắm mới có cơ hội cùng bà xã tình cảm nha . Nhìn bộ mặt hớn hở của Tề Hạo , Tình Tuyết làm sao không biết anh nghĩ gì , người này thật đúng là nhỏ mọn hết sức mà , đến con gái cũng tranh giành :
- " Anh đó , tính tình trẻ con như vậy "
- " Bà xã à , vấn đề này không thể đứng đây giải quyết được , chúng ta lên giường thảo luận được không ?"
- " Anh .....đại sắc lang "
- " Anh không sắc lang , bà xã của anh làm sao tính phúc đây , nói nhiều như vậy làm gì , chúng ta mau về phòng a "
Mỗ nữ cứ thế bị con sói đói lâu ngày vác về phòng , một lúc sau tiếng ai oái truyền ra hòa cùng tiếng thở dốc :
- " Em còn phải cho Mạn Mạn ăn nha "
- " Cũng được , nhưng là sau khi anh ' ăn ' no a "
Bản tính hồ ly của ai đó lại bộc phát :
- " Làm gì lại có ba ba nào như thế chứ !"
- " Chẳng phải là có anh đây sao , em còn nhiều sức như vậy , xem ra anh phải cố gắng hơn rồi "
- " Anh....a...ưm "
Tiếng kháng nghị kết thúc , đôi bạn trẻ lại tiếp tục công việc tính phúc
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...