Nhìn người phụ nữ trước mặt , Tình Tuyết cảm thấy sợ hãi đến tận da đầu , ân oán trước kia cô không ngờ Hạo lại thay cô xử lí :
- " Ngọc Mai , xin cô hãy thả tôi ra , tôi nhất định sẽ giúp cô yên ổn làm lại từ đầu "
- " Làm lại từ đầu ? Cô nói dễ nghe nhỉ , tôi đã đi đến bước đường này thì không nghĩ sẽ quay đầu lại "
- " Cô hãy tỉnh táo lại đi , đừng đánh mất lí trí mà làm hại bản thân "
- " Câm miệng cho tao ....chát ....chát "
Lâm Ngọc Mai xông đến tát mạnh vào mặt Tình Tuyết khiến gương mặt trắng nõn sưng lên , khóe miệng còn rỉ máu , thấy thế cô ta càng hả hê trong lòng .
Đúng lúc này , Tề Hạo đẩy cửa tầng thượng xông vào , nhìn thấy người phụ nữ kia , ánh mặt lạnh đến mức muốn giết người :
- " Thả cô ấy ra "
- " Tề tổng , đã lâu không gặp , không nghĩ anh lại vì cô ta mà thật sự đến một mình "
Nói rồi Lâm Ngọc Mai tháo dây trói trên ghế cho Tình Tuyết cầm dao cứa một vệt máu trên cổ cô :
- " Mau dừng tay , không được làm tổn thương cô ấy , cô rốt cục muốn gì ?"
- " Rất đơn giản , cầm lấy con dao ở kia đến đây "
Vừa nói , cô ta vừa chỉ vào con dao găm , sắc nhọn ở góc tường , Tề Hạo cầm lấy con dao nhìn cô ta :
- " Lấy nó tự đâm vào tim mình , tôi sẽ thả cô ta , thế nào anh có dám không ?"
- " Tôi lấy gì đảm bảo cô sẽ giữ lời ?"
- " Anh nghĩ anh còn lựa chọn khác sao , nếu không là tôi sẽ đẩy cô ta xuống dưới "
Lúc này Tình Tuyết đã bị đẩy đến sát mép sân thương :
- " Hạo , anh không cần làm như vậy , em không cho phép ...."
- " Câm miệng , ở đây mày không có quyền lên tiếng , tao phải cho chúng mày chứng kiến cảnh sinh ly tử biệt , ha ha....ha ".
Nhìn đôi má sưng đỏ , khóe miệng chảy máu của Tình Tuyết , Tề Hạo đau lòng tột độ , hận không thể đem cô ôm chặt vào lòng :
- " Được , tôi làm , chỉ cần cô thả cô ấy ra "
- " Không cần ....anh không được làm vậy ...nếu anh dám em sẽ hận anh ..."
Tình Tuyết nước mắt rơi như mưa , nếu anh thật sự vì cô mà đâm vào tim , cô chắc chắn sẽ không thể nào sống tiếp mà không có anh :
- " Thật là cảm động , mau làm đi , sức kiên nhẫn của tôi có giới hạn "
Tề Hạo không nói hai lời cầm dao muốn đâm xuống
- " Em sẽ không để anh phải chết "
Tình Tuyết thốt lên một tiếng rồi hất mạnh tay Lâm Ngọc Mai nhảy xuống khỏi sân thượng , mọi việc diễn ra quá nhanh khiến cả Lâm Ngọc Mai và Tề Hạo đều không kịp phản ứng , Lâm Ngọc Mai nhìn người đang rơi xuống kia trợn mắt, sau đó một bóng dáng cao lớn lao theo .
Tình Tuyết nghe thấy tiếng gió vun vút qua tai , nghĩ đến hai lần cô nhảy lầu đều vì Tề Hạo nhưng lần này ,là cô cam tâm tình nguyện chết thay anh , hôm nay cô là cô dâu của anh , cô không có gì hối tiếc, có lẽ ngay cả sống thêm một kiếp cô và anh cũng là vô duyên , giọt nước mắt lăn trên má, giây phút Tình Tuyết chấp nhận đón nhận cái chết thì một vòng ôm quen thuộc vây chặt lấy cô :
- " Dù có phải xuống địa ngục , anh cũng sẽ không buông tay em "
Tề Hạo ôm chặt lấy thân thể mảnh mai của Tình Tuyết , anh đã để mất cô một lần , lần này nếu như không thể bảo vệ cô , anh cũng sẽ đuổi theo cô đến kiếp sau , kiếp sau nữa . Rơi từ độ cao như vậy khẳng định không ai có thể sống sót , một đôi nam nữ ôm chặt lấy nhau rơi xuống từ sân thương tòa nhà trung tâm thành phố khiến ai nấy đều trợn mắt sợ hãi , duy chỉ có một người vẫn giữ được bình tĩnh quan sát .
Tình Tuyết không nói gì , rúc vào lòng Tề Hạo , đời này có anh là đủ rồi . Nhưng chờ đợi hai người không phải là nên đất lạnh băng mà lại là tấm đệm cứu sinh to lớn , cả Tè Hạo và Tình Tuyết còn chưa hiểu gì , Phong Thần đã vọt đến ôm lấy em gái :
- " Em không sao rồi , làm anh lo muốn chết , tên kia cậu hành động như vậy có biết là rất nguy hiểm không , nếu không phải tôi chuẩn bị tốt , cậu có trả em gái lại được cho tôi không?"
Tề Hạo nhìn ra được nét giận dữ trong lòng Phong Thần nhưng đối với anh lúc này , trong tâm trí chỉ có Tình Tuyết , Phong Thần còn chưa kịp nói gì thêm đã bị Tề Hạo đoạt mất em gái , Tề Hạo tay run run giọng nói cũng trở nên khàn khàn :
- " Tiểu Tuyết , anh xin lỗi , anh đã không thể bảo vệ em "
Tinh Tuyết sắc mặt bỗng trở nên xanh mét , giọng nói yếu ớt truyền vào tai Tề Hạo :
- " Hạo ,..... em đau bụng quá...."
Sau đó trực tiếp ngất đi khiến mọi người lại được một phen hốt hoảng .
Trong cơn mê , Tình Tuyết thấy một cô gái dáng người thướt tha , dung mạo khuyng quốc khuynh thành , vận y phục cổ trang đang đứng bên tán cây rơi lệ , người đàn ông trung niên vận hoàng bào bên cạnh , ánh mắt lạnh lùng nhìn thiếu nữ :
- " Nếu ngươi không nghe theo ta , vậy thì đừng trách ta vô tình , hãy suy nghĩ cho kĩ "
Nói rồi, phất tay áo bỏ đi , thiếu nữ không nói gì , sùy sụp xuống đất , nước mắt như hạt châu không ngừng chảy ra .
Choàng tỉnh lại , Tình Tuyết thấy trước mắt toàn là màu trắng , mùi thuốc khử trùng thoang thoảng , gương mặt mẹ cô đang lo lắng xuất hiện :
- " Tiểu Tuyết con cảm thấy thế nào rồi , để mẹ đi gọi bác sĩ "
- " Mẹ , con không sao , Hạo , anh ấy đâu rồi mẹ , con muốn gặp anh ấy "
Tình Tuyết vừa muốn ngồi dậy đã bị Phong mẹ ngăn lại :
- " Con đừng có lộn xộn , nó chỉ về nhà thay bộ quần áo thôi , nó không ăn không ngủ hơn một ngày chăm sóc con nên ta đẩy nó về một chút thôi , phụ nữ có thai phải cẩn thận , đừng cử động mạnh "
- " Mẹ ....mẹ vừa nói là....con...con có thai sao...?"
Tình Tuyết ngẩn người , một cỗ xúc động truyền đến , cô khẽ chạm vào chiếc bụng bằng phẳng của mình , nơi này có kết tinh tình yêu của cô và Hạo , chỉ vài tháng nữa một sinh mệnh mới sẽ chào đời :
- " Con không biết tiểu Hạo khi nghe tin đã phản ứng thế nào đâu , nó đi đến đâu cũng hét lên tôi được làm cha rồi , cả ngày nắm tay con cười ngây ngô nữa , thật là đáng yêu "
Phong mẹ vừa nói , vừa nhớ đến bộ dáng ngày hôm qua của Tề Hạo mà cười đến lăn lộn , khỏi cần nghĩ Tình Tuyết cũng đoán được Tề Hạo vui mừng đến như thế nào , nhưng giấc mơ vừa rồi dường như rất chân thưc lại cũng giống như ảo giác , nó khiến cô cảm thấy khó hiểu nhưng cũng không thể suy nghĩ thêm vì hiện tại sinh mệnh bé nhỏ trong bụng cô mới là mối quan tâm duy nhất
- " Bà xã , ăn cá nhiều bảo bảo sau này sẽ thông minh , còn có cà chua, giá đỗ nữa con chúng ta sẽ thật xinh đẹp ....bla ....bla "
Hơn một tháng này, kể từ khi xuất viện Tề Hạo không ngừng chăm sóc cho Tình Tuyết từng li từng tí một , nào là cái này tốt cho bảo bảo , cái kia tốt cho bảo bảo , Tình Tuyết nghe mà muốn ung cả tai , cô mới có bầu 2 tháng mà anh đã lo lắng như vậy , đến khi bụng cô to lên sợ rằng....
Đem viên ô mai chua bỏ vào miệng , Tình Tuyết vẫn làm lơ ông xã đang thao thao bất tuyệt bên cạnh :
- " Em không muốn ăn những cái đó , ông xã , người ta muốn ăn hồng sấy a , anh đi mua giúp em nha "
- " Được , em đợi một lát , anh đi rồi về liền "
Tề Hạo ngay lập tức phóng như bay đi mua hồng sấy , từ ngày bà xã anh có thai , luôn bất chợt thèm ăn thứ này thứ nọ , bất kể nữa đêm hay không anh cũng sẽ chạy đi mua cho cô , nếu không cô gái nhỏ sẽ mất ngủ cả đêm khiến anh đau lòng không thôi .
Tình Tuyết đang ngồi tiếp tục xem ti vi , chờ Tề Hạo mua hồng sấy thì diện thoại chợt rung lên , là số của Tô Điềm Nhi , đêm đã khuya , cậu ấy sao còn gọi điện
Tình Tuyết vừa bắt máy đầu dây bên kia đã truyền đến một giọng nói yếu ớt :
- " Tiểu ...Tuyết ...cứu ....cứu tớ "
- " Điềm Điềm , cậu sao vậy , cậu đang ở đâu?"
- " Tớ đang ở nhà , ....tớ ...sắp sinh rồi ...hu hu"
- " Cậu bình tĩnh , hít thở thật sâu , tớ sẽ đến ngay " .
Tình Tuyết bắt ngay taxi đến chỗ Điềm Nhi , trong nhà không có một bóng người , Điềm Nhi ngã ở trong phòng bếp , máu chảy không ngừng , khuôn mặt trắng bệch dường như sắp ngất, Tình Tuyết vội vã chạy đến đỡ lấy Điềm Nhi :
- " Điềm Điềm , cậu cố chịu đựng một chút , tớ đưa cậu đến bệnh viện "
- " Tớ ....sợ lắm...tiểu Tuyết "
- " Không sao , có tớ ở đây rồi "
Tình Tuyết nhanh chóng đưa Điềm Nhi đến bệnh viện , đưa vào phòng cấp cứu , cô nhắn tin cho Tề Hạo , một lúc sau cả Tề Hạo và Tư Đồ Tuyệt đều chạy tới , nhìn thấy Tư Đồ Tuyệt , Tình Tuyết giận dữ bước đến tóm lấy cổ áo anh ta :
- " Tên kia , anh đã làm gì mà khiến Điềm Nhi sinh non vậy hả , anh có biết nếu không gọi cho tôi cô ấy sẽ như thế nào không , anh có phải đàn ông không hả ?"
Tư Đồ Tuyệt không nói gì , cứ như vậy để cho Tình Tuyết chửi mắng mình , trong lòng anh đang tràn đầy cảm giác sợ hãi cùng hối hận
Một bác sĩ vội vã bước ra :
- " Sản phụ mất rất nhiều máu , hiên tại ngân hàng máu của bệnh viên không còn nhóm máu O , nếu không có máu tiếp kịp thời , e rằng ...."
- " Bác sĩ , tôi là nhóm máu O , hãy lấy máu của tôi "
Từ Đồ Tuyệt không để bác sĩ nói hết đã xông lên nói , anh được đưa vào phòng hiến máu , Tình Tuyết đứng ngoài dựa vào người Tề Hạo vô cùng lo lắng , chỉ cầu mong cho Điềm Nhi có thể an toàn mẹ tròn con vuông .
2 giờ sau , đèn phòng cấp cứu cuối cùng cũng tắt , tiếng trẻ con khóc oa oa truyền đến , Điềm Nhi được đưa đến phòng hồi sức , một bé gái được y tá đưa đến phòng trẻ sơ sinh , có Tư Đồ Tuyệt ở lại chăm sóc , Tình Tuyết mới yên tâm để Tề Hạo đưa về nhà :
- " Em đừng lo lắng , Điềm Nhi đã có Tuyệt chăm sóc rồi , sẽ không sao đâu "
- " Cái tên đó , nếu không vì anh ta , Điềm Điềm có gặp nguy hiểm thế không "
- " Em đừng trách cậu ấy nữa , chỉ là Điềm Nhi muốn nói giúp để Tuyệt không thu mua công ti của bạn trai cũ cô ấy nên cậu ấy mới tức giận bỏ đi uống rượu thôi , cậu ấy đã hối hận rồi , em cứ để vợ chồng họ tự làm lành đi , không nên nửa đêm chạy như thế "
- " Em lo cho Điềm Điềm nên mới vội vã chạy đi , em xin lỗi "
- " Không sao , chỉ cần em và bảo bảo vẫn bình an là tốt rồi "
Tề Hạo vừa lái xe vừa ôm Tình Tuyết vào lòng , đây chính là gia đình nhỏ của anh , tâm can bảo bối của anh , nơi nào có cô và bảo bảo thì nơi đó chính là hạnh phúc
(tgia: Bắt đầu chương này mình sẽ nghỉ đăng truyện bởi các trang khác không chỉnh sửa lại chương 23
Mọi người có thể vào kênh truyện để đọc truyện này)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...