Tình Tuyết dựa vào ban công nhìn lên bầu trời đầy sao lấp lánh , trong lòng vẫn không khỏi hồi hộp , ngày mai chính là cô kết hôn , trải qua bao nhiêu đau khổ cuối cùng cô và Tề Hạo cũng cùng nhau bước vào lễ đường , mấy tháng nay , anh không ngừng làm việc để chuẩn bị cùng cô hương tuần trang mật ở Pari .
Một vòng tay rộng lớn ôm lấy cô từ phía sau , cằm anh nhẹ nhàng đặt trên vai cô :
- " Tiểu Tuyết , từ ngày mai , em sẽ chính thức thuộc về anh rồi , có phải anh đang mơ không "?
Giọng nói anh vẫn trầm ổn như mọi ngày nhưng cô vẫn có thể cảm thấy anh siết chặt vòng tay ôm cô giống như sợ mất đi tân bảo của mình
Tình Tuyết xoay người ôm anh thật chặt :
- " Em ở đây , sẽ không đi đâu nữa "
Lời nói của cô hoàn toàn trấn an được nỗi lo lắng trong lòng Tề Hạo , gần đây anh luôn cảm thấy có điều gì đó sắp xảy ra , nhưng dù thế nào anh cũng sẽ toàn tâm bảo vệ cô gái trong lòng .
Mới sáng sớm Tình Tuyết đã bị dựng dậy trang điểm thay váy cưới , khuôn mặt tinh xảo được thoa thêm chút phấn son càng trở nên xinh đẹp lạ thường , ôm bó hoa hồng trắng ngồi trong phòng cô dâu
Tình Tuyết cảm thấy trong lòng vô cùng khẩn trương , cửa phòng mở ra , Tô Điềm Nhi cùng Lilian vác cái bụng bầu to đoành đi vào , theo sau là Tư Đồ Tuyệt cùng Phong Thần đang nhẹ nhàng cẩn thận đỡ hai nữ vương trong nhà miệng thì hô:
- "Thai khí....thai khí"
Tình Tuyết nhìn thấy cảnh này không chụ nỗi mà bật cười ha hả
- "Tiểu Tuyết cậu không được cười sau này cậu cũng sx có bộ dạng này thôi. Bạn thân yêu của tớ cuối cùng cậu cũng kết hôn với tên mặt lạnh kia , vì thế mà tớ thua trong tay ông xã "
- " Cậu nói sao , tớ không hiểu gì cả ?"
- " Thì tớ cá cược với Tuyệt là cậu có kết hôn cùng Tề Hạo không ý , tớ nghĩ là cậu sẽ không thích cái tảng băng kia nên mới cá , ai ngờ ...."
- " Cậu thật không có lương tâm , hôn nhân đại sự của tớ mà lại đem ra cá cược "
Tình Tuyết phụng phịu nhìn Điềm Nhi , cô thật sự muốn xả cho cô bạn đáng ghét kia một trận nhưng nhìn thấy cái bụng to kia lại phải nhịn xuống , haiz ai bảo phụ nữ có thai là lớn nhất chứ . Lilian bụng cũng đã nhô ra , sắc mặt hồng hào , vui vẻ , khẳng định là đã được anh hai cô nâng đến tận trời rồi , nghĩ đến những đứa trẻ cô thật sự rất thích , tưởng tượng bộ dáng đáng yêu mũm mĩm của bảo bảo , càng khiến cô hạnh phúc
Con của cô và Tề Hạo bộ dáng chắc chắn sẽ rất xinh đẹp . Lúc này bố mẹ của cô cũng đã đến:
- " Ba, mẹ..."
- " Ngày cưới sao lại mít ướt thế này. Oa con gái ta cuối cùng cũng đã lớn thế này rồi, đến lúc bỏ cha mẹ theo chồng rồi"
Phong mẹ sủng nịnh ôm Tình Tuyết vào lòng chêu chọc.Cuối cùng bà cũng thấy con gái mình bước vào lễ đường rồi, có một người chồng xuất sắc như vậy là bà đã rất vui vẻ rồi. Chỉ đợi cháu nội cháu ngoại ra đời là bà mãn nguyện.
- " Mẹ à... con làm sao có thể quên mẹ chứ. Con sẽ thường xuyên về nhà thăm ba mẹ mà"
- " Không biết con rễ quý báu của ta có để cho con rời khỏi nó 1 khắc không nữa....haha"
- " Mẹ lại chêu chọc con nữa rồi"
- " Tình Tuyết sau ngày hôm nay con làm dâu nhà người ta rồi nhớ phải chăm sóc gia đình chồng cho tốt, không được bướng bỉnh như hồi ở nhà....@$^%#$#
Thế là Phong mẹ bắt đầu buổi học "dạy con làm dâu" làm Tình Tuyết khóc không ra nước mắt.
Sau khi quậy một hồi, Điềm Nhi và Lilian cùng Phong ba Phong mẹ cũng chịu rút lui , một bóng dáng khác lại xuất hiện, không ai khác chính là Tề Thiên Linh , chỉ khác cô không có tinh nghịch , tràn đầy sức sống như ngày nào mà sắc mặt xanh xao , thân hình gầy đi rất nhiều , Thiên Linh ngồi xuống bên cạnh Tình Tuyết , nét mặt bối dối :
- " Chị dâu , .....làm sao bây giờ ....em ...em "
- " Linh Linh , em sao vậy , xảy ra chuyện gì sao , mau nói , chị sẽ giúp em "
- " Em....em ....cách đây 2 tháng đã phát hiện mình có thai rồi...hu hu...em không dám nói với mẹ và anh hai , mẹ nhất định sẽ đau lòng , anh hai sẽ tìm Kì ca ca tính sổ mất , em....em không muốn bỏ đứa bé ...phải làm sao đây "
Tình Tuyết thấy Thiên Linh hoảng loạn , cũng chỉ có thể ôm lấy cô an ủi :
- " Không sao ...em đừng hoảng sợ , sao em không nói chuyện với Ngô học trưởng , chuyện này một mình em không thể giải quyết được "
- " Em .....em biết anh ấy không yêu em , em không muốn dùng đứa bé trói buộc anh ấy"
- " TỀ THIÊN LINH , tôi không cho phép em nói như vậy "
Cửa phòng bị mở ra một cách thô bạo , Ngô Tử Kì mặt đen thui bước tới , cầm tay Thiên Linh kéo đi , để lại Tình Tuyết ngây ngốc phía sau . Tình Tuyết khẽ thở dài , ngày kết hôn của cô thật là hỗn loạn mà .
Sửa sang lại một chút , Tình Tuyết tiếp tục ôm bó hoa chờ đợi giây phút quan trọng nhất đời người . Bông một người phụ nữ đẩy xe tạp vụ đi vào , đầu cúi thấp khiến Tình Tuyết không thể nhìn rõ khuôn mặt :
- " Cô ơi , nơi này không cần quét dọn nữa đâu , cô có thể đi nghỉ được rồi "
Tình Tuyết dịu dàng nói , khóe miệng người phụ nữ nhếch lên :
- " Ngày vui của hai người tôi đây làm sao có thể không đến đây , cô nói có đúng không , Phong Tinh Tuyết"
- " Cô ....cô...sao lại..."
- " Ngạc nhiên chứ gì , sắp tới cô sẽ còn phải kinh ngạc hơn nhiều "
Nói rồi cô ta ném một nắm bột màu trắng về phía Tình Tuyết , Tình Tuyết không kịp tránh liền hít phải một ít , ngay lập tức cơn buồn ngủ ập đến , trước mặt liền tối đen như mực .
Người phụ nữ cười lạnh đỡ lấy Tình Tuyết đây vào trong xe tạp vụ , che kín lại rồi ung dung bước ra . Ở ngoài , Tề Hạo rất muốn đến bên Tình Tuyết nhưng lại bị đám người đến chúc mừng bao vây :
- " Tề tổng , chúc mừng ngài , cô dâu thật là rất xinh đẹp "
- " Ông nói gì vậy , đã là tổng giám đốc phu nhân còn có thể không xinh đẹp sao ?"
- " Ha ha đúng vậy , quả là xứng đôi",.....
Đám người kia không ngừng a dua , nịnh hót chỉ khiến Tề Hạo cảm thấy chán ghét , nhưng nghĩ đến gương mặt thẹn thùng , kiều diễm của người trong lòng lại bất giác nở một nụ cười tuyệt mĩ.
Giờ tiến hành hôn lễ đã đến , Tề Hạo đứng trong lễ đường chờ đợi bóng dáng xinh đẹp xuất hiện nhưng rất lâu vẫn không thấy cô dâu đâu , mọi người đang bắt đầu lo lắng thì phù dâu chạy đến , hốt hoảng đưa một tờ giấy nhỏ cho Tề Hạo
- " Tề tổng giám đốc , cô dâu của anh đã được tôi mời đến sân thương tòa nhà trung tâm thành phố nói chuyện , nếu còn muốn gặp lại cô ta thì hãy một mình đến đây , nếu không tôi e anh chỉ còn có thể đi nhặt xác cô ta thôi "
Tề Hạo giận dữ nắm chặt tờ giấy trong tay :
- " Tiểu Tuyết đâu , đã xảy ra chuyện gì với em gái tôi , Hạo , câu mau nói đi"
Phong Thần cảm thấy đã có chuyện xảy ra , kích đông lao đến túm lấy áo Tề Hạo , Tề Hạo không trả lời , đưa tờ giấy cho Phong Thần rồi lao đi mất , anh phóng xe nhanh chóng đến tòa nhà trung tâm thành phố .
- Tình Tuyết tỉnh lại trong cơn mê man , người phụ nữ trước mặt đang cầm điếu thuốc trên tay nhìn cô cười lạnh :
- " Tại sao lại bắt cóc tôi , tôi chưa từng gây khó dễ cho cô , tại sao lại năm lần bảy lượt hãm hại tôi "
Lâm Ngọc Mai ánh mắt bỗng trở nên đáng sợ :
- " Người đàn ông kia vì cô mà sẵn sàng đây tôi xuống vực thẳm , để lũ khốn kia chà đạp tôi , cuộc sống của tôi đã không còn gì , tôi hận cô không làm gì cũng có được tất cả , hận người đàn ông kia tàn nhẫn vô tình , các người muốn kết hôn sao , đừng có mơ tưởng , tôi sẽ khiến các người mãi mãi không thể ở cạnh nhau , nếm mùi đau khổ là gì hahaha...ha "
Tiếng cười cuồng loạn của cô ta vang lên giống như ma quỷ chứ không còn là con người khiến Tình Tuyết hoảng sợ tột độ
( Tg: đề nghị mấy nhóm đang edit truyện của mình trên các trang khác sửa lại chương 23 giống bản gốc nếu không mình sẽ không sáng tác nữa )
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...