Khi mọi chuyện đã đâu vào đấy, Huỳnh Thanh Hà mới chợt nhớ ra, nếu cô đi nước ngoài, còn Vũ Vĩnh Thiên thì sao? Ai sẽ chăm sóc anh ấy?
Huỳnh Thanh Hà ủ rũ, nhưng đây là cơ hội tốt nhất, Huỳnh Thanh Hà phải nhân tiện nắm lấy thời cơ ngàn năm có một này.
Huỳnh Thanh Hà quyết định thuê người chăm sóc Vũ Vĩnh Thiên giúp cô, bởi vì chuyến đi công tác này sẽ kéo dài một tháng.
Nói thật chứ đây là lần đầu tiên Huỳnh Thanh Hà đi máy bay với thời gian dài những hai ngày như này, cô nôn tháo nôn mửa, mặt mày xanh xao, không còn chút sức sống nào.
Nghị Đình Quân thấy vậy thì khinh thường cô ra mặt
Nghị Đình Quân: "Biết vậy đã không đem theo thứ vô dụng như cô rồi." Ngừng một lát anh nói tiếp, "Ngủ đi, đến nơi tôi sẽ đánh thức cô."
Huỳnh Thanh Hà và Nghị Đình Quân ngồi cạnh nhau, cô nôn nhiều đến nỗi hai mắt đỏ ngầu, người không biết còn tưởng Nghị Đình Quân với cô là đôi tình nhân đang giận dỗi nhau.
Huỳnh Thanh Hà được sự cho phép của anh nên cũng cố gắng chợp mắt được một giấc dài đằng đẵng.
Đến khi Huỳnh Thanh Hà tỉnh lại thì thấy mình đã ở trong một căn phòng sang trọng.
Cô đứng dậy, ngơ ngác nhìn quanh, thăm dò một hồi, "Đây là đâu thế? Không phải Nghị Đình Quân nói đến nơi sẽ gọi mình dậy sao?"
Huỳnh Thanh Hà đi chân trần mở cửa đi ra ngoài.
Lúc này đang là giữa trưa, hình như mọi người đều nghỉ ngơi hết rồi, rất yên tĩnh.
Huỳnh Thanh Hà nghe thấy tiếng nói từ đằng kia vọng lại, cô dỏng tai ngóng, tiến lại xem là ai.
Cánh cửa trước mặt khép hờ, là giọng nói của Nghị Đình Quân, lúc Huỳnh Thanh Hà đến nơi cũng là lúc anh kết thúc cuộc gọi.
Huỳnh Thanh Hà đẩy cửa vào, "Nghị tổng, sao đến nơi anh không gọi tôi?"
"Cô ấy à, ngủ say như lợn!" Nghị Đình Quân nói câu này chẳng khác đang dội nước lạnh vào mặt cô.
Huỳnh Thanh Hà lúng túng: "Tôi… Tôi xin lỗi, tại tôi mệt quá!"
Huỳnh Thanh Hà im lặng một lúc rồi lại nói: "Nghị tổng, tôi về đây kiểu gì thế? Chẳng lẽ anh cõng tôi về?"
Trong đầu Huỳnh Thanh Hà bắt đầu tưởng tượng ra một cảnh vô cùng lãng mạn, người đàn ông kia dịu dàng bế cô gái nọ xuống, đi qua đám đông nghìn nghịt người chốn sân bay, thẳng tiến trước bao ánh mắt trầm trồ.
2049283_2_25,60Nghị Đình Quân hưng phấn ngắm nhìn khuôn mặt thay đổi liên hồi của Huỳnh Thanh Hà mà không nhịn được cười.
Nghị Đình Quân: "Cô đang nghĩ cái gì thế?"
Huỳnh Thanh Hà bị giọng nói của Nghị Đình Quân kéo trở về hiện thực.
Nhìn sắc mặt giễu cợt, không mấy phối hợp của anh, Huỳnh Thanh Hà lại tưởng tượng ra một cảnh khác.
Người đàn ông này làm gì tốt đến thế? Thế là Huỳnh Thanh Hà lại tưởng tượng ra cảnh cô bị anh kéo chân lôi đi giữa đám đông, bao nhiêu người đi qua đi lại phải dạt qua hai bên để tránh đường cho hai con người này.
Huỳnh Thanh Hà rùng mình, ánh mắt vẫn không rời khỏi người Nghị Đình Quân.
Huỳnh Thanh Hà: "Nói đi, có phải anh cõng em về không?"
Cô hớn hở, mặt dày hỏi anh.
Nghị Đình Quân hết chịu nổi, nếu được anh đã ném quách cái thứ phiền phức đó đi rồi.
"Là tôi thuê một anh béo vác cô về đấy, cô vừa lòng chưa?"
Nụ cười trên môi Huỳnh Thanh Hà cứng đờ, sự thật tàn nhẫn hơn cô tưởng tượng, tại sao anh lại thuê một người béo ú cõng cô mà không phải một anh chàng đẹp trai cơ chứ? Cô còn tưởng mình về được đây là do Nghị Đình Quân cõng về, là cô tự mình đa tình rồi chăng?
Huỳnh Thanh Hà định mở miệng thì Nghị Đình Quân đã lên tiếng trước: "Đừng nói nữa, cô không nói không ai bảo cô câm đâu."
"Nghị Đình Quân!"
Người phụ nữ đáng ghét này còn dám gọi thẳng tên mình? Còn chuyện gì cô ta không dám làm nữa?
Huỳnh Thanh Hà nghiến răng nhẫn nhịn, dặn lòng không được tức giận, cố nạn ra một nụ cười miễn cưỡng, cô hỏi:
"Nghị Đình Quân, khi nào thì chúng ta bắt đầu?"
"Cô bớt ảo tưởng đi, hai ta sẽ không bao giờ có hai từ bắt đầu đâu!"
Mặc dù bị gọi thẳng tên anh rất khó chịu, nhưng anh chẳng buồn so đo với con người phiền phức đó.
Huỳnh Thanh Hà vốn không có ý nói đến chuyện tình cảm, nghe anh nói vậy thì cười ngặt nghẽo.
"Nghị Đình Quân, anh đang suy diễn thành cái gì thế này? Ý tôi là khi nào thì chúng ta mới bắt đầu công việc!"
Nghị Đình Quân bị Huỳnh Thanh Hà chơi, giận đỏ mặt, trừng mắt với Huỳnh Thanh Hà.
Anh "Hừ" một tiếng, sau đó không chút lưu tình đẩy Huỳnh Thanh Hà ra khỏi cửa.
Nghị Đình Quân: "Cô biến đi!"
Huỳnh Thanh Hà không cố ý, nhưng cô biết cô đã thắng anh rồi.
Huỳnh Thanh Hà miệng vẫn còn cười toe toét, nhảy chân sáo quay về phòng, mặc dù là bị tống cổ ra, nhưng cô lại không chút tức giận mà còn rất vui.
Nghị Đình Quân mặt mày đen kịt, khoé miệng giật giật: "Còn tưởng cô ta sẽ nằm liệt giường hay ngày, hoá ra còn khoẻ hơn cả trâu.
Chẳng lẽ người ở trên máy bay không phải cô ta?" Ngừng một lát anh lại lẩm bẩm, "Người phụ nữ này thật sự rất đáng ghét.
Phiền chết mất!"
Quả thật lúc ở trên máy bay Huỳnh Thanh Hà cảm thấy rất tệ, nhưng sau một giấc ngủ say xưa nửa ngày, cô cũng cảm thấy khá hơn rồi.
Chí ít Huỳnh Thanh Hà vẫn còn dư sức đi chọc phá tên Nghị Đình Quân kiêu ngạo kia.
Kết quả của việc muốn cho thiên hạ biết mình là người mạnh khoẻ nhất chính là: Tự chuốc hoạ vào thân! Ngày hôm sau Nghị Đình Quân đã lôi cổ Huỳnh Thanh Hà đi gặp đối tác, cô còn phải đi mời rượu người ta, say ti bì.
Thế là cô lại thành một con ma rượu bị Nghị Đình Quân vứt bỏ.
Khi tỉnh rượu, Huỳnh Thanh Hà vô cùng bất mãn, cô chạy đi tìm Nghị Đình Quân chất vấn.
"Nghị Đình Quân, anh thì hay rồi, anh xem tối qua anh đã hành hạ tôi thành cái dạng gì rồi hả?"
Huỳnh Thanh Hà ngày càng lớn gan, cô chẳng gọi Ngài cũng chẳng kêu Nghị tổng, mà trực tiếp gọi thẳng tên anh.
Nghị Đình Quân vừa mới dậy chưa được bao lâu thì lại bị cô đến quấy rối, đôi mắt anh toé lửa, tiện tay bịt luôn miệng Huỳnh Thanh Hà lại.
"Thăng tiền lương!"
Huỳnh Thanh Hà hai mắt sáng lên, gạt phát tay Nghị Đình Quân ra, gật đầu vui mừng:
"Được được được!"
Nghị Đình Quân bị cô gạt tay ra quá mạnh, mặt xám xịt.
Huỳnh Thanh Hà chẳng bận tâm, ôm lấy cánh tay anh lắc lư cười vui vẻ.
"Nghị Đình… Nghị tổng, hôm nay anh đẹp trai quá.
À, lần sau có cần tiếp rượu thì cứ giao em, từ lượng em tốt lắm."
Nghị Đình Quân hừ một tiếng, ném cho cô một sấp tài liệu dày cộp rồi đuổi cô ra khỏi phòng mình.
"Đừng có suốt ngày như âm hồn bất tán ám theo tôi nữa.
Biến khỏi tầm mắt tôi đi, trừ phi tôi gọi cô mới được xuất hiện trước mặt tôi.
Không nghe lời, trừ lương!"
Huỳnh Thanh Hà: "Được được được, Huỳnh Thanh Hà nói được làm được.
Chuyện thăng lương anh không được nuốt lời đâu đấy!"
"Nghị Đình Quân tôi chưa từng nuốt lời!"
Huỳnh Thanh Hà nghe được câu này, yên tâm hí hửng rời đi.
Nghị Đình Quân thở phào, bàn tay day day thái dương, nếu không phải cái hợp đồng đó anh đã tống cổ người phụ nữ chết tiệt này đi lâu rồi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...