"Huỳnh Thanh Hà đâu?"
"Tiểu thư Hạ… đi… đi rồi ạ."
"Đi đâu?" Nghị Đình Quân nổi trận lôi đình, mặt xám xị khiến mấy tên vệ sĩ sợ tái mặt.
"Nghe… nghe nói đến… đến bệnh viện ạ!"
"Sao không cản cô ta lại, tôi đã nói không được để cô ta chạy lung tung kia mà" Anh gằn lên làm mọi người rụt cổ sợ hãi.
Nghị Đình Quân hắng giọng, bình tĩnh lại xong nói: "Cô ấy đến bệnh viện làm gì?"
"Chúng tôi không… không biết ạ."
Nghị Đình Quân nghiến răng, với tay lấy áo khoác: "Quản gia Tư, chuẩn bị xe cho tôi."
Bà Tư nay tuổi đã cao, nhưng vì chăm sóc Nghị Đình Quân từ nhỏ đến lớn, nên nay bà vẫn được lưu lại trong Nghị gia, còn được làm quản gia.
Thấy Nghị Đình Quân lại chuẩn bị rời đi, bà lo lắng ngăn lại: "Cậu chủ, đã muộn lắm rồi, đừng đi nữa, cậu nên nghỉ ngơi trước đi đã!"
Có lẽ người nói được Nghị Đình Quân chỉ có mỗi bà Tư.
Nghị Đình Quân được bà chăm sóc bấy lâu nay, trong lòng cũng đã coi bà như người nhà, như người mẹ của mình.
Mẹ anh mất sớm, chỉ có bà mới biết, anh ham muốn có được tình cảm mẹ con như bao người khác cỡ nào.
"Cậu đi nghỉ đi, cô gái đó đột nhiên rời đi như vậy, chắc là có chuyện quan trọng.
Ngày mai tìm cô ta nói rõ là được rồi!"
Bà Tư nhẹ nhàng khuyên nhủ, nhưng cũng đủ khiến tên Nghị Đình Quân mà hàng ngày luôn muốn làm theo ý mình mềm lòng.
Nghị Đình Quân dừng động tác, suy tư một hồi rồi, sau đó xoay người đi lên tầng.
"Tôi… tôi muốn đi ngủ rồi, bà cũng nghỉ sớm đi."
Khi tiếng bước chân của Nghị Đình Quân đã nhỏ dần rồi mất hút, quản gia Tư mới yên tâm đi ngủ.
Tại bệnh viện, ai cũng vội vã, chạy đi chạy lại cấp cứu người.
Huỳnh Thanh Hà bị chấn thương ở đầu khá nặng, dù đã qua cơn nguy hiểm nhưng có vẻ không khả thi lắm.
Đến tận trưa hôm sau, Huỳnh Thanh Hà mới tỉnh lại.
Mắt cô chưa thích nghi được với ánh sáng, đôi đồng tử co lại, hai đầu mày nhíu chặt.
Cảm giác đầu đau như búa bổ, Huỳnh Thanh Hà nhăn nhó, đưa mắt nhìn xung quanh, chỉ toàn là một màu trắng xóa.
Mùi thuốc khử trùng của bệnh viện xộc vào mũi khiến cô ho khan.
"Mình chết chưa vậy?" Huỳnh Thanh Hà yếu ớt, thều thào trong cổ họng.
Lúc này cô mới cảm thấy họng mình khô ran, nuốt nước bọt cũng cảm thấy đau.2053163_2_25,60Đảo mắt qua một lượt, cuối cùng Huỳnh Thanh Hà cũng nhận ra: "Đây là… bệnh viện? Mình chưa chết? Tốt quá rồi."
Cạch! Cánh cửa phòng mở, bác sĩ Lệ đi vào.
"Cô tỉnh rồi?"
Vũ Vi Lệ cầm trên tay bát cháo, đặt nó xuống cạnh giường.
"Nào, ăn chút cháo lấy lại sức đi!"
Chị ta đỡ Huỳnh Thanh Hà ngồi dậy, kê một chiếc gối sau lưng cho Huỳnh Thanh Hà.
Môi Huỳnh Thanh Hà trắng bệch, gương mặt mộc cùng với ánh mắt đờ đẫn trông thật tiều tụy, yếu ớt vô cùng.
"Thiên sao rồi?" Huỳnh Thanh Hà hỏi.
Vũ Vi Lệ ngước nhìn Huỳnh Thanh Hà rồi lắc đầu bất lực: "Lo cho thân mình trước đi đã."
"Tôi… tôi không sao hết, chỉ là chấn thương nhẹ thôi…"
"Ừ, đúng là rất nhẹ.
Nếu không phải công nghệ hiện đại cao siêu, cô đã xuống suối vàng lâu rồi."
"Tôi…"
Vũ Vi Lệ múc một thìa cháo đưa đến: "Ăn chút đi."
Cốc cốc cốc! Tiếng gõ cửa vang lên, Huỳnh Thanh Hà và Vũ Vi Lệ cùng nhau hướng mắt nhìn ra phía cửa.
Vũ Vi Lệ cau mày, quay lại nói với Huỳnh Thanh Hà: "Cô như vậy tôi nói cũng không mấy thích hợp, nhưng Vũ Vĩnh Thiên hiện nay đang rất nghiêm trọng.
Mặc dù chúng tôi là chị em, nhưng cũng không hẳn là quá gần, hơn nữa một mình tôi sẽ chẳng thể làm gì."
Hít sâu một hơi, Vũ Vi Lệ nói tiếp: "Chúng tôi mời được một bác sĩ giỏi từ nước ngoài về, nói bệnh của Vũ Vĩnh Thiên anh ta có thể thử điều trị.
Tuy nhiên cần một số tiền lớn, hơn nữa cô không nên hy vọng quá nhiều, tỉ lệ chữa khỏi chỉ là một phần trăm."
Hai mắt Huỳnh Thanh Hà sáng lên: "Được, chỉ cần có tia hy vọng, dù là nhỏ nhất, tôi cũng sẽ không bỏ cuộc."
"Vậy cô biết cô phải làm gì rồi chứ?"
Huỳnh Thanh Hà gật đầu.
Vũ Vi Lệ cười nhẹ: "Tôi về đây!"
Vũ Vi Lệ ra mở cửa, người bên ngoài là một người phụ nữ có diện mạo xinh đẹp, lạnh lùng, ánh mắt cô ta ánh lên sự lo lắng tột độ.
"Chào bác sĩ, tôi là đồng nghiệp của Thanh Hà, tôi có thể vào thăm cô ấy được không?"
"Cứ tự nhiên!" Nói xong Vũ Vi Lệ rời đi.
Phùng Uyên Linh vội vàng đi vào, nhìn thấy Huỳnh Thanh Hà đang ngồi trên giường, chị ta liền chạy lại.
"Thanh Hà, em làm sao vậy? Bị thương ở đâu? Có đau lắm không"
Huỳnh Thanh Hà nhoẻn cười: "Em không sao, chỉ là bị thương nhẹ ở đầu thôi."
"Thế này mà nhẹ hả? Sao em bất cẩn quá vậy.
Cái xe chết tiệt đó..." Phùng Uyên Linh tức giận, lại càng lo lắng cho Huỳnh Thanh Hà.
Nhìn thấy bát cháo trên giường, Phùng Uyên Linh cầm lên: "Em đói chưa, chị bón cho em ăn nhé."
Huỳnh Thanh Hà gật đầu.
Ăn được nửa bắt thì người cần đến cũng đã đến.
Nghị Đình Quân đi vào, liếc mắt nhìn Huỳnh Thanh Hà rồi phán một câu: "Tôi tưởng cô chết rồi."
Huỳnh Thanh Hà trợn mắt hung dữ nhìn Nghị Đình Quân.
Phùng Uyên Linh không vui, nói: "Nghị tổng, anh không được nói như vậy.
Dù sao Thanh Hà cũng là người của anh kia mà." Đúng vậy, Huỳnh Thanh Hà là trợ lý đắc lực nhất của Nghị Đình Quân.
Nghị Đình Quân bật cười: "Người của tôi? Tôi thấy cô ta là người của cô thì có."
"Anh có ý gì?" Phùng Uyên Linh không hiểu.
"Ở đâu có Huỳnh Thanh Hà là ở đó liền thấy cô.
Không đúng sao? Người ngoài nhìn vào còn tưởng hai cô yêu nhau cơ đấy."
Huỳnh Thanh Hà há hốc.
Phùng Uyên Linh và cô đưa mắt nhìn nhau, tuy nhiên phản ứng của Phùng Uyên Linh vẫn rất bình tĩnh, tưởng chừng như muốn nói với thiên hạ: Đó là lẽ đương nhiên!
Huỳnh Thanh Hà vội vàng phủ nhận: "Nghị tổng nói đùa rồi, chúng tôi chỉ là những người bạn công sở đơn thuần, huống hồ cả hai đều là con gái, đúng không chị Uyên Linh."
Bàn tay đang múc cháo của Phùng Uyên Linh khựng lại, cô cắn chặt môi, sau đó bật cười: "Phải, chúng tôi… không phức tạp như Nghị tổng nghĩ đâu."
Nghe vậy Nghị Đình Quân khá bất ngờ, nhưng rồi lại điều chỉnh lại phong độ mà anh cho là ngầu nhất.
"Tốt thôi, vậy nên bây giờ cô có thể về được rồi."
"Tại sao?" Phùng Uyên Linh bất mãn, không chịu.
Nghị Đình Quân: "Cô ta với cô đâu có quan hệ gì, lấy lí do gì mà ở lại? Nhân viên trong công ty cũng có vài người ốm đấy, đi mà chăm sóc.".
Ngôn Tình Sắc
"Nghị tổng, xin anh đừng làm khó tôi."
Huỳnh Thanh Hà nhắm mắt: "Đủ chưa? Ồn ào quá đi mất."
Nghị Đình Quân và Phùng Uyên Linh nhìn nhau.
Nghị Đình Quân nói: "Cô về đi, để tôi làm."
Anh cầm bát cháo trên tay Phùng Uyên Linh, chị ta và Nghị Đình Quân cùng nhau giành giật bát cháo.
Phùng Uyên Linh cười gượng: "Nghị tổng, như vậy không thích hợp cho lắm."
"Có gì mà không thích hợp, đưa đây."
Nghị Đình Quân giật lấy chiếc bát.
Phùng Uyên Linh lúng túng, nhìn Huỳnh Thanh Hà: "Vậy… chị về đây"
Phùng Uyên Linh về rồi, Nghị Đình Quân mặt hằm hằm, múc cháo cho Huỳnh Thanh Hà.
Huỳnh Thanh Hà chợt muốn chỉnh Nghị Đình Quân một chút, mặc dù cháo chẳng nóng tí nào nhưng cô lại kêu lên: "A… nóng…"
Nghị Đình Quân nhăn mặt: "Đâu có nóng?"
"Anh thì biết cái gì, mau thổi đi.
Bỏng chết tôi rồi."
Nghị Đình Quân không hài lòng khi Huỳnh Thanh Hà ra lệnh cho mình, nhưng lại ngoan ngoãn nghe theo.
Huỳnh Thanh Hà nhìn Nghị Đình Quân, câu nói khi nãy của Vũ Vi Lệ lại vang lên trong đầu.
Từ đầu cô đã quyết định chinh phục Nghị Đình Quân kia mà, nhưng rồi lại bỏ cuộc giữa chừng.
Nhưng lần này, cô tuyệt đối sẽ nghiêm túc, cô không tin cô không thể chinh phục được tảng băng lạnh lùng cao ngạo này..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...