Trước tòa án tối cao thành phố X, Giang Hiếu Thành cay độc nói: “Không ngờ mười bốn năm trôi qua, bản lĩnh của Lâm Thành Phong mày tiến bộ không ít!”
“Đâu có đâu có, khả năng của tôi còn kém sếp Giang một chút, mới vừa về nước đã phá nát sản nghiệp ba đời của nhà họ Lâm chúng tôi, đây đâu phải là điều mà loại người như chúng tôi có thể làm được!” Lâm Thành Phong nghiến răng đáp trả.
Hiểu lầm giữa anh và Bạch Thanh Dung vừa mới giải quyết đã bị Giang Hiếu Thành đập cho một gậy tan thành mây khói.
Nếu là trước đây, Lâm Thành Phong vẫn có chút thương hại với Giang Hiếu Thành, nhưng sau chuyện này, ân oán giữa bọn họ coi như đã kết thúc, Giang Hiếu Thành mất đi cha mẹ, Lâm Thành Phong mất đi Bạch Thanh Dung, sự mất mát của hai người xem như ngang bằng.
Nhưng tập đoàn Lâm Thị là cơ nghiệp do cha ông khổ cực tạo dựng, Lâm Thành Phong tuyệt đối không thể tha thứ cho việc mọi thứ đều bị hủy trong tay mình, thế nên, vụ kiện này chỉ có thể thắng chứ không thể thua.
Trên tòa, Lâm Thành Phong, Giang Hiếu Thành chia làm hai bên, tinh thần Lâm Thành Phong phấn chấn, Giang Hiếu Thành cũng không hề căng thẳng, bình thản ngồi trên ghế bị cáo.
Quan toà nói: “Gọi nhân chứng Hồ Chí Cương.”
Kể từ khi nhận tội, Hồ Chí Cương đã bị sa thải, mấy ngày nay hắn đều ở bệnh viện chăm sóc vợ đang bị bệnh ung thư tàn phá.
Vài ngày không gặp, nhìn ngày càng tiều tụy.
“Hồ Chí Cương, anh có thừa nhận mình đã chịu sự sai khiến của Giang Hiếu Thành đến nhà máy của Lâm Thị thêm vào vi khuẩn gây ung thư trong sản phẩm sữa trái pháp luật không?”
Luật sư Trịnh và Lâm Thành Phong nhìn nhau cười, vụ kiện này đã nắm chắc phần thắng, uy tín bị bôi nhọ của công ty cuối cùng cũng có thể gột sạch, không uổng phí hai người vất vả điều tra suốt hai tháng qua.
Hồ Chí Cương vốn bằng lòng trực tiếp nhận tội, lúc này lại do dự mãi không lên tiếng, quan toà đặt câu hỏi lần nữa: “Hồ Chí Cương, anh có nhận tội không?”
Hồ Chí Cương hoài nghi liếc mắt nhìn Giang Hiếu Thành, Giang Hiếu Thành ném cho hắn một ánh mắt uy hiếp, Hồ Chí Cương căng thẳng toát đầy mồ hôi, bàn tay không tự chủ nắm chặt, một lát sau, hắn tựa như đã quyết tâm: “Tôi nhận tội! Đều là Giang Hiếu Thành nói chỉ cần tôi đồng ý ngụy trang thân phận đến nhà máy của Lâm Thị thêm vào vi khuẩn gây ung thư, hắn sẽ giúp tôi trả hết mọi chi phí chữa bệnh cho vợ, thế nên tôi mới làm ra chuyện trái đạo lý như vậy!”
Vừa nghe Hồ Chí Cương nhận tội, Giang Hiếu Thành ban đầu đang chuẩn bị xem kịch vui đột nhiên giận dữ: “Nói bậy! Quan tòa, tôi không quen biết nhân chứng này, tôi cam đoan chuyện này không liên quan gì đến tôi!”
“Quan tòa, tôi có vật chứng có thể chứng minh chuyện này chính là do Giang Hiếu Thành gây nên!” Hồ Chí Cương thấy Giang Hiếu Thành chó cùng rứt giậu, nghĩ thầm may mà lần này mình sớm có chuẩn bị.
“Đây chính là đoạn ghi âm cuộc điện thoại Giang Hiếu Thành uy hiếp tôi hôm qua.”
Nhân viên tòa án nhận lấy điện thoại di động từ Hồ Chí Cương, trình cho quan toà, quan toà nhấn nút mở ghi âm, giọng nói hung dữ của Giang Hiếu Thành liền vang lên: “Hồ Chí Cương, tao cảnh cáo mày, nếu ngày mai mày dám khai ra tao thì đợi mà nghe tin vợ mày chết đi!”
Hồ Chí Cương lớn tiếng kêu lên: “Quan tòa, Giang Hiếu Thành sai tôi làm việc trái pháp luật, hôm qua còn lấy tính mạng của vợ tôi ra uy hiếp tôi, không cho tôi nhận tội. Tối hôm qua sau khi nhận được điện thoại, tôi đã nói thẳng với vợ mình, vợ tôi nói, cho dù cô ấy chết cũng phải trả lại công bằng cho tập đoàn Lâm Thị, đều là tội chúng tôi phạm phải, chúng tôi nên trả.”
Trong số các nhân viên bồi thẩm đang có mặt, nhiều người phụ nữ không cầm được nước mắt.
Quan toà gõ búa thẩm phán: “Giang Hiếu Thành tội ác tày trời, gây nguy hại về an toàn thực phẩm cho mọi người, toà án thẩm vấn quyết định xử hai mươi năm tù, tịch thu tất cả tài sản cá nhân.”
Trước khi Giang Hiếu Thành bị cảnh sát mang đi, vẫn không quên gào to lời cay độc về phía Lâm Thành Phong: “Lâm Thành Phong, mày chờ đó, tao sẽ không tha cho mày đâu!”
Đầu đề trên tờ báo kinh tế buổi sáng mà Bạch Thanh Dung đọc được ở thành phố Z chính là tin tức nhà máy Lâm Thị lật ngược tình thế, thắng kiện Giang Hiếu Thành bị người dân công kích.
“Thanh Dung, đây chính là người đàn ông độc thân giàu có của thành phố X Lâm Thành Phong đó, thực sự rất đẹp trai, không biết dáng vẻ người thật như thế nào, muốn gặp quá đi.” Vương Thục Vy - đối tác Bạch Thanh Dung mới quen ở thành phố Z - mắt sáng rỡ nói.
Bạch Thanh Dung thuận tay ném tờ báo trong tay vào thùng rác: “Thì cũng là người cả thôi, chẳng lẽ lại mọc thêm một mắt hay một cái chân? Cô vẫn nên làm cho xong việc của mình trước đi.”
“Ôi chao, đừng ném, ảnh trai đẹp cỡ này còn khó thu thập hơn cả áp phích đó!” Vương Thục Vy thấy Bạch Thanh Dung định ném liền xoay người đứng trước mặt Bạch Thanh Dung, nhưng vẫn không đuổi kịp tốc độ tay của Bạch Thanh Dung, không cướp được mà chỉ có thể trơ mắt nhìn tờ báo bị ném vào thùng rác.
Bạch Thanh Dung liếc mắt nhìn Vương Thục Vy: “Nếu cô thích thì tự tay móc ra đi, tôi không để bụng đâu.”
“Quên đi, so với ảnh trai đẹp, tôi vẫn yêu đôi tay ngọc ngà của mình hơn, dù sao tôi còn phải dựa vào nó để kiếm thật nhiều tiền đó!” Vương Thục Vy làm bộ thẹn thùng sờ sờ tay mình.
“Cô đó, nói ra thì ai tin cô là họa sĩ trẻ nổi tiếng của thành phố Z chứ, bình thường chẳng nghiêm túc gì cả. Cô mau ra ngoài đi, tôi còn nhiều việc phải làm lắm!” Bạch Thanh Dung đuổi Vương Thục Vy ra khỏi phòng làm việc.
Cô quay đầu liếc nhìn tờ báo trong thùng rác, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đúng là bất cứ chuyện gì anh đều có thể chuyển nguy thành an, có điều bây giờ chúng ta không còn bất cứ quan hệ gì nữa.”
Bạch Thanh Dung rời khỏi thành phố X một thân một mình tới thành phố Z, cô thuê một căn nhà tạm ổn gần trung tâm thành phố, giao thông thuận tiện.
Dần dần, cô bắt đầu cảm thấy mình cần một công việc có thể nuôi sống bản thân, nghĩ tới nghĩ lui, cô không có đầu óc buôn bán, việc kinh doanh đoán chừng là không thể, thế nhưng từ nhỏ cô đã yêu thích vẽ tranh, nhiều năm qua cũng đã có được sự công nhận.
Nếu nhất định phải tự lực cánh sinh, xem niềm đam mê thành công việc đối với Bạch Thanh Dung mà nói là một lựa chọn tốt.
Dưới sự hướng dẫn của dì Trâu chủ nhà, cô mua một gian hàng khoảng trăm mét vuông ở con đường nghệ thuật nổi tiếng của thành phố Z, tìm đến công ty trang trí thiết kế, mang lại cho không gian trống rỗng không chút sinh khí sự tươi mới và ấm áp.
Vương Thục Vy là người cô quen sau khi dán biển quảng cáo tuyển người trước cửa tuần trước, Vương Thục Vy chừng hai mươi tuổi, đã có chút danh tiếng ở thành phố Z, không ít người trong giới nghệ thuật thành phố Z đều biết cô ấy.
Có điều tính khí cô nàng tương đối kỳ quái, chưa bao giờ nhận đơn hàng thương mại, chỉ vẽ theo hứng thú của mình, khi tranh tham gia triển lãm được ai đó chú ý, cô ấy sẽ đích thân gặp người mua, trừ phi cô ấy hài lòng, bằng không tuyệt đối không bán.
Bạch Thanh Dung rất thích cá tính của cô ấy, vì vậy đã đồng ý tất cả yêu cầu cô ấy nói ra, Vương Thục Vy cũng đầu tư một phần, chính thức trở thành đối tác của Bạch Thanh Dung.
Phòng làm việc Dung Mộc cũng chính là phòng triển lãm tranh Bạch Thanh Dung lập ra ở thành phố Z, chủ yếu trưng bày tranh của cô và Vương Thục Vy tác phẩm làm chủ. Vương Thục Vy bình thường khá lười biếng, tốc độ vẽ không bằng tốc độ bán, đa số tranh trong phòng trưng bày đều do Bạch Thanh Dung vẽ.
Cô chưa từng nghĩ tới có một ngày mình sẽ trở thành bà chủ phòng triển lãm tranh, mỗi ngày đều giới thiệu cảm hứng sáng tác và ý nghĩa bức tranh cho khách hàng, lúc không rảnh rỗi thì đến phòng vẽ để vẽ cây cối phong cảnh, cuộc sống như thế trôi qua thật bình yên.
Thời gian dần trôi, bụng của Bạch Thanh Dung từ từ lớn lên, Vương Thục Vy đã từng hỏi Bạch Thanh Dung bố của đứa trẻ là ai, Bạch Thanh Dung chỉ bịa chuyện bố của đứa trẻ bị tai nạn qua đời, không ngờ Vương Thục Vy nghe xong buồn bã khóc òa lên.
Từ đó về sau Vương Thục Vy chưa từng hỏi lại vấn đề này, hàng ngày còn nhắc nhở Bạch Thanh Dung ăn nhiều thịt uống nhiều canh, điều dưỡng cơ thể, nuôi bé cưng mập mạp trắng nõn, Bạch Thanh Dung cũng sống vui vẻ.
Tháng mười năm đó, Bạch Thanh Dung sinh ra một cặp sinh đôi trai gái, Vương Thục Vy vẫn là người theo chủ nghĩa độc thân nhưng lại thích trẻ con hơn cả Bạch Thanh Dung.
Một người chăm sóc hai đứa bé vốn không dễ dàng, có Vương Thục Vy giúp đỡ, bọn nhỏ đều lớn lên khỏe mạnh
Lúc điện thoại di động của Bạch Thanh Dung vang lên, Bạch Thanh Dung đang xử lý đơn đặt hàng mới, chuẩn bị đóng gói tranh gửi đi cho khách đã mua.
“Alo? Xin chào, tôi là Bạch Thanh Dung.”
“Chào cô Bạch, tôi là Viên Minh, gần đây tôi thấy trên diễn đàn nghệ thuật thành phố Z có người giới thiệu phòng triển lãm của cô, xin hỏi địa chỉ là số 56 khu phố nghệ thuật đúng không?” Một giọng nam dịu dàng vang lên, nghe như một bản nhạc nhẹ khiến người ta an lòng.
“Đúng vậy, chúng tôi mở cửa từ mười giờ sáng đến bốn giờ chiều mỗi ngày, khi nào anh rảnh thì có thể ghé qua bất cứ lúc nào.” Bạch Thanh Dung cười trả lời.
“Được, vậy hai giờ rưỡi chiều, ở phòng triển lãm không gặp không về.” Đĩa nhạc vẫn đang phát.
“Vâng, được, chúng tôi rất mong chờ.”
“Ai vậy, giọng nói rất êm tai!” Vương Thục Vy vừa cẩn thận đóng gói tranh, vừa quay đầu hỏi Bạch Thanh Dung: “Hình như là một trai đẹp trẻ tuổi!”
“Cô chưa gặp mà đã biết người ta là trai đẹp à?” Bạch Thanh Dung cạn lời.
“Tin tôi đi Thanh Dung, nam giới có giọng dễ nghe thường sẽ không xấu.” Vương Thục Vy nghịch ngợm nháy mắt với Bạch Thanh Dung.
Bạch Thanh Dung cầm bút lên tiếp tục điền đơn đặt hàng: “Không phải người ta đều nói thượng đế mở một cánh cửa này cho bạn thì sẽ đóng một cánh cửa khác sao, giọng anh ta dễ nghe như vậy, dáng vẻ chắc cũng chả đến đâu.”
Vương Thục Vy đặt hộp trong tay xuống, đứng lên đi tới trước bàn làm việc của Bạch Thanh Dung, nghiêm túc đề nghị một cách hiếm hoi: “Chi bằng hai chúng ta cược đi, cược bữa tối nay, nếu người đàn ông này không ra sao, tôi nấu bữa tối, nếu đó là anh chàng đẹp trai, hi hi, cô hiểu rồi đó!”
“Được. Vậy thì chờ xem.” Bạch Thanh Dung bĩu môi.
Thực sự cô rất cảm ơn Vương Thục Vy, từ khi quen biết cô ấy, cuộc sống vốn dĩ đơn điệu nhàm chán mới tỏa ra màu sắc tươi mới.
Hai giờ rưỡi chiều, một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng phối với quần kaki xuất hiện trước cửa phòng làm việc Dung Mộc, nụ cười trên gương mặt ấm áp như gió xuân tháng ba.
Lúc anh ta đi vào phòng triển lãm, một cơn gió nhẹ thoáng qua, chuông gió trên cửa khẽ lay động phát ra âm thanh tuyệt vời thuộc về mùa xuân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...