Tổng Tài Ác Nghiệt (Vợ Yêu Kiêu Ngạo)

Bạch Thanh Dung ở trong nhà, không biết tại sao trong một đêm luôn hốt hoảng không yên lòng, cô rất muốn gọi điện thoại cho Lâm Thành Phong, nhưng nghĩ tới dáng vẻ anh ở bên Đinh Mẫn Ly như hóc xương cá, chỉ muốn đè nén suy nghĩ trong lòng.

Cô nhìn đồng hồ, đã hơn chín giờ rồi, đoán chừng tối nay anh ấy lại không về, cô vén chăn lên chui vào trong, vừa nằm xuống thì điện thoại bỗng nhiên vang lên.

“Alo, chào cô, cho hỏi cô là người thân của chủ nhân chiếc điện thoại này sao? Chỗ chúng tôi là bệnh viện Nhân Hòa, chủ nhân chiếc điện thoại gặp tai nạn xe, bây giờ rơi vào tình trạng hôn mê bất tỉnh, mời cô nhanh chóng tới đây.” Một giọng nói ngọt ngào vọng tới, những lời vừa nói ra khiến Bạch Thanh Dung tưởng chừng như không tin.

Cô cúi đầu nhìn, trên màn hình hiện rõ số điện thoại của Lâm Thành Phong, anh bị tai nạn xe rồi, Bạch Thanh Dung lật chăn ra, không kịp thay đồ, lấy một cái áo khoác dài khoác lên người chạy ra khỏi biệt thự.

Cường nghe thấy tiếng bước chân dưới tầng, vẫn chưa ngủ, vội vàng ra khỏi phòng xem xem xảy ra chuyện gì.

“Cường, Thành Phong tai nạn xe rồi, bệnh viện vừa gọi điện tới, anh mau đưa tôi tới bệnh viện Nhân Hòa đi.” Khi Bạch Thanh Dung nói, trong mắt ánh lên giọt nước mắt, Cường có chút kinh ngạc, nhưng lập tức phản ứng lại đi ra lái xe đi.

Hai người nhanh chóng đã tới bệnh viện, lúc Bạch Thanh Dung nhìn thấy Lâm Thành Phong, anh ấy đang hôn mê, bệnh viện đã xử lý xong vết thương cho anh ấy.

Bạch Thanh Dung nhìn lớp vải xô vừa dày vừa nặng băng bó trên đầu anh, vết máu loang lổ thấm ra lớp vải xô như châm vào mắt cô, càng khiến cho tim cô đau đớn không chịu nổi.

“Bác sĩ, chồng tôi anh ấy thế nào rồi?”

Bác sĩ nhìn Bạch Thanh Dung cười mỉm, vội vàng an ủi cô.

“Cô Lâm, cô yên tâm, anh Lâm không vấn đề gì, phía sau xe của anh ấy bị đâm, chỉ là khi anh ấy không điểu khiển được xe đã bị thương ở đầu, đợi khi anh ấy tỉnh lại, chúng tôi sẽ kiểm tra từng bước cho anh ấy, xem có bị chấn động não không.” Bác sĩ nói xong cười lịch sự rồi đi ra khỏi phòng bệnh.

Cường thấy Lâm Thành Phong bị thương, thấy chuyện xảy ra đột ngột quá, tuy Lâm Thành Phong lái xe không giỏi, nhưng kĩ thuật lái của anh Cường biết rõ, căn bản không thể xảy ra sai sót lớn như vậy được.

Nghĩ như vậy thì chuyện này không đơn giản như vậy, cho dù chuyện có đơn thuần hay không cậu ta cũng phải đi điều tra thử.

“Cô chủ, tôi sẽ cho người tới bảo vệ cô, tôi có chuyện phải ra ngoài một lát.” Cường nói xong liền đứng dậy đi ra khỏi phòng bệnh.


Bạch Thanh Dung nhìn Lâm Thành Phong đang hôn mê trên giường bệnh, bước tới cạnh anh ngồi xuống, nhẹ nhàng nắm tay anh, hiện giờ cô rất bấn loạn, thương xót anh bị thương, nhưng vừa nhớ tới cảnh anh nằm cùng với Đinh Mẫn Ly liền cảm thấy mình đã không cần thiết ở lại chỗ này nữa rồi.

Bạch Thanh Dung đột nhiên không biết nên đối diện với Lâm Thành Phong như nào, nhìn thấy anh ấy, trong đầu cô chỉ hiện lên cảnh tượng mà buổi trưa hôm đó nhìn thấy.

Thế nhưng có giận dữ nhiều hơn nữa thì vẫn không thể ngăn lại sự quan tâm của cô với anh, cô đứng dậy đi vào nhà vệ sinh bưng nước ra, lau tay và mặt cho anh, tuy bác sĩ đã xử lý cấp cứu cho anh, nhưng trên mặt và tay của anh vẫn còn vết máu.

Lâm Thành Phong im lặng nằm trên giường, anh có thể cảm nhận được có người đang nhẹ nhàng lau người cho anh, anh muốn tỉnh dậy, nhưng mí mắt nặng nề thế nào cũng không mở nổi.

Bạch Thanh Dung nhìn Lâm Thành Phong lại tiếp tục, cô thực sự quá yêu anh, nhưng anh lại không thể cho cô tình yêu mà cô mong muốn, vất vả lắm mới tháo gỡ được hiểu lầm, biết không phải là anh không để ý tới cô, mà bị bắn mới không đi cứu cô, vốn tưởng rằng tất cả hiểu lầm đã được gỡ bỏ rồi, nhưng anh lại trở nên lạnh lùng.

Sau khi anh đón cô về, đây là lần thứ hai cô nhìn thấy anh, lần thứ nhất là thấy anh và Đinh Mẫn Ly nằm trên giường trong phòng ngủ, lần thứ hai lại là anh bị tai nạn xe.

Trong lòng Bạch Thanh Dung rất phức tạp, muốn đợi sau khi Lâm Thành Phong tỉnh dậy mới nói rõ ràng với anh, nếu như trong lòng anh không có cô nữa thì hãy để cô ra đi.

Trong lòng cô đã ra quyết định, bên kia, Cường lái xe đến hiện trường xảy ra vụ án, cảnh sát đang ở đây xử lý, hỏi qua mới biết, tài xế gây chuyện đã trốn thoát rồi.

Cường càng cảm thấy chuyện không hề đơn giản như vậy, rất có khả năng là có người có ý định muốn sát hại Lâm Thành Phong, hơn nữa người này rất có thể là Mộ Duy Thiên, Cường đã hiểu tình hình bên phía cảnh sát bèn quay về bệnh viện, nhớ lại dáng vẻ điên khùng của Mộ Duy Thiên, không biết sẽ còn xảy ra chuyện gì.

Trong bệnh viện, Bạch Thanh Dung nhìn Lâm Thành Phong hôn mê bất tỉnh, cảm xúc trong lòng cô lẫn lộn.

Vừa lúc đó, điện thoại của cô vang lên, là Phạm Lan Lan, cô thở dài nhận điện thoại.

“Chị, cuối cùng chị cúng nhớ tới em rồi.” Bạch Thanh Dung nói.

“Thanh Dung yêu dấu à, em không biết vì em mà chị đã trả giá đắt thề nào đâu.” Phạm Lan Lan giành công.


“Được rồi, Lan Lan, bây giờ em có chuyện, đợi em giải quyết xong rồi tìm chị.” Bạch Thanh Dung không nói chuyện Lâm Thành Phong bị thương với Phạm Lan Lan.

Dù sao Lâm Thành Phong cũng là nhân vật công chúng, gánh vác quá nhiều thứ, nếu như để cho người khác biết anh bị tai nạn hôn mê bất tỉnh, đến lúc đó công ty chắc chắn sẽ hỗn loạn.

Chuyện này càng ít người biết càng tốt, không phải là cô không tin Phạm Lan Lan, chỉ là không muốn cô ấy ngạc nhiên.

“Em đúng là cái thứ xấu tính không có tính người, em có Lâm Thành Phong rồi nên không thương chị nữa, đáng ghét, không thèm quan tâm tới em nữa.” Phạm Lan Lan cười đùa, vốn không biết Bạch Thanh Dung ở bên kia điện thoại càng vốn không có tâm trạng vui đùa.

“Hôm khác em ăn một bữa ngon với chị.” Bạch Thanh Dung lừa Phạm Lan Lan, sau khi Phạm Lan Lan bằng lòng, hai người tắt máy.

Két, cửa phòng bệnh mở ra, Cường đi vào, Bạch Thanh Dung nhìn vẻ mặt chăm chú của Cường, biết chuyện có lẽ không đơn giản như tưởng tường.

“Cường, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?” Bạch Thanh Dung nhìn Cường hỏi.

Cường nhìn Bạch Thanh Dung một cái, không muốn cô lo lắng, cũng không có ý định nói với cô, cậu ta vừa đến phòng làm việc của bác sĩ hỏi, Lâm Thành Phong xuất hiện tình trạng hôn mê là vì não bộ bị va chạm, tình trạng này chỉ là tạm thời, sau khi Cường nghe được mới thờ phào nhẹ nhõm.

Anh ấy rất may mắn, may mà Lâm Thành Phong phản ứng nhanh, đạp ga chứ không phải phanh xe, ta ấy đã xem camera đoạn đường đó, lúc Lâm Thành Phong cua xe, một chiếc xe tải đâm thẳng tới anh.

Cường cảm giác chiếc xe đó cố ý đâm về phía Lâm Thành Phong, nhưng cũng không loai trừ việc tài xế lái xe mệt mỏi mà gây ra, cho dù là trường hợp nào thì cũng không thể phớt lờ.

“Không sao, cô chủ không cần phải lo lắng, hãy tin rằng ngày mai chủ tịch sẽ tỉnh lại.” Cường an ủi Bạch Thanh Dung.

Bạch Thanh Dung nhìn Lâm Thành Phong nằm trên giường, thở dài.

“Cô chủ, tôi canh ngoài cửa, có chuyện gì cô cứ ra ngoài gọi tôi.” Cường nói xong thì ra ngoài.


Trong phòng lại yên tĩnh trở lại, lúc nửa đêm, Bạch Thanh Dung nghe thấy tiếng thở dồn dập của Lâm Thành Phong, vừa cầm tay anh lên thì bị nhiệt độ nóng hổi làm cho sợ hãi.

Cô vội vàng đứng dậy đi ra ngoài, Cường trên ghế ngoài phòng bệnh, thấy Bạch Thanh Du đi ra, vội vàng hỏi cô có chuyện gì.

“Cường, Thành Phong sốt rồi.” Trong ánh mắt Bạch Thanh Dung tràn đầy sự lo lắng, cả người run lên.

Cường vộ vàng tìm y tá, bác sĩ trực ban, bác sĩ nhanh chóng chạy đến truyền nước cho Lâm Thành Phong, sau khi thấy tình trạng của anh ổn định mới rời đi.

Bạch Thanh Dung không dám ngủ gật nữa, vừa rồi may mà cô nghe thất tiếng thở gấp của anh, nếu như cô ngủ sâu giấc thì không biết Lâm Thành Phong sẽ sốt đến mức nào.

Bạch Thanh Dung không dám nhắm mắt lần nữa, hai bịch nước truyền đã hết, nhiệt độ người của Lâm Thành Phong dần dần giảm.

Cô đắp chăn cho Lâm Thành Phong, bản thân buồn ngủ không thể mở nổi mắt, cô vào nhà vệ sinh rửa mặt lập tức tỉnh lại.

Khi làn nước lạnh băng chạm vào mặt cô thực sự khiến cô tỉnh táo, Bạch Thanh Dung đứng trước gương nhìn mình trong gương, vành mắt đỏ cả lên.

Khi cô nghe Lâm Thành Phong bị tai nạn xe, máu trong người cô như đông lại, bây giờ thấy anh không sao, cô mới thực sự thở phào nhẹ nhõm.

Bạch Thanh Dung tỉnh táo, vẫn may anh không sao, may mà anh còn sống.

Cửa phòng vệ sinh mở ra, Bạch Thanh Dung nhìn bóng người trong gương, lập tức ngạc nhiên há hốc miệng, nước mắt chảy xuống.

Cô rất muốn ôm chầm lấy bờ ngực ôm chặt anh, nhưng trong đầu cô lại lấp đầy hình ảnh anh và Đinh Mẫn Ly trên giường, chân như mọc rễ, lúc nãy Bạch Thanh Dung vừa tự nhắc mình Lâm Thành Phong không sao, lúc này lại bấn loạn lần nữa.

Lâm Thành Phong nhìn phản ứng của Bạch Thanh Du, bất giác nhíu mày, lẽ nào cô đang tức giận mình lạnh lùng với cô mấy ngày nay sao?

Lâm Thành Phong nhớ tới khoảnh khắc tai nạn xảy ra, trong đầu anh đầy ắp hình ảnh của Bạch Thanh Dung, anh nói với bản thân, anh vẫn không thể chết, anh không thể để lại cô một mình, anh bước tới ôm chặt cô vào lòng.

“Thanh Dung, anh về rồi.” Khi nói câu này, giọng của Lâm Thành Phong hơi run.


Sự sống chết ngay trước mặt, người mà anh nhớ tới không phải là cha mẹ, cũng không phải sản nghiệp khổng lồ của anh, anh chỉ luyến tiếc Bạch Thanh Dung.

“May mà anh không sao.” Bạch Thanh Dung ôm lại anh, nghẹn ngào nói.

“Anh xin lỗi, đã khiến em sợ rồi.” Bạch Thanh Dung quá kinh sợ, ngay cả khi Lâm Thành Phong trong lúc nguy cấp cũng cho rằng mình cũng sụp đổ rồi, may mắn thay, bụi cây bên đường đã làm giảm tốc độ xe của anh.

Nếu không hậu quả đến bản thân anh cũng không dám tưởng tượng, lần này thực sự may mắn rất nhiều.

Lâm Thành Phong ôm chặt lấy cô, hít mùi hương thân thuộc trên người cô, trong lòng cảm thấy yên bình.

Bạch Thanh Du nghẹn ngào trong lòng anh, có lẽ là vì quá mệt nên cô đã thiếp đi.

Lâm Thành Phong nghe thấy tiếng thở đều đều trong lòng, không khỏi cười lên, bầu không khí mê hoặc như vậy mà cô lại có thể ngủ được, đúng là không nể mặt anh.

Anh chỉ lắc đầu, khom lưng bế cô trở về phòng bệnh, cẩn thận đặt cô lên giường, nghiêng người nằm cạnh cô.

Sau khi trải qua sinh tử, bây giờ chỉ im lặng nhìn cô, cảm giác vô hình trong anh rất thoải mái.

Bỗng nhiên khi Lâm Thành Phong nhớ tới hai chiếc xe đâm nhau, anh nhìn thấy nụ cười dữ tợn đó, nụ cười ấm áp trên trên khuôn mặt dần biến mất, thay vào đó là sự tức giận lạnh lẽo.

Lâm Thành Phong kéo chăn đắp cho Bạch Thanh Dung, nhẹ nhàng ngồi dậy đi ra khỏi phòng bệnh.

“Cô chủ...”

Cường vẫn luôn cảnh giác khi nghe thấy tiếng mở cửa, tưởng Bạch Thanh Dung có chuyện đi ra, nhưng lại không ngờ người đi ra lại là Lâm Thành Phong.

“Cường, đi điều tra xem rốt cuộc là ai muốn mạng sống của tôi?” Trong lời nói lạnh lùng của Lâm Thành Phong lộ rõ sát khí.

“Tôi đã cho người đi điều tra rồi, tôi nghi ngờ là Mộ Duy Thiên, dù sao bởi vì cô chủ...” Cường không nói thẳng, rất sợ động đến vết thương của Lâm Thành Phong.

“Cho dù là ai, nếu chọc tới tôi thì đều phải chết.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui