Bóng đêm tuyệt đẹp, dải ngân hà rực rỡ điểm xuyết cho bóng đêm thêm xán lạn, Hạ Dũng tỉ mỉ sắp xếp một bữa tiệc trong tòa lâu đài cổ, nhưng sau đó lại chỉ có hai người Hạ Dũng và Bạch Thanh Dung, đối với Hạ Dũng mà nói, có được Bạch Thanh Dung chẳng khác nào anh có cả thế giới.
Ngọn đèn ấm áp, Hạ Dũng và Bạch Thanh Dung ngồi hai đầu bàn ăn, người giúp việc bưng lên những món ăn được nấu nướng tỉ mỉ cho hai người, sau khi bày biện xong thì rời đi, trong phòng ăn chỉ còn lại hai người, khoảnh khắc yên tĩnh, có thể cùng hưởng thụ bữa tối dưới ánh nến với người mình yêu là một chuyện hạnh phúc đến nhường nào.
Nhiều ngày như vậy, Hạ Dũng vẫn luôn nhìn ra được nụ cười gượng gạo trên mặt Bạch Thanh Dung, anh chỉ muốn để cô sống mỗi ngày thật vui vẻ, vì bữa tiệc tối nay, anh đã cố ý bảo trợ lý đi ngàn dặm xa xôi mang một món quà đến Pháp.
Bạch Thanh Dung nhìn tất cả mọi thứ Hạ Dũng chuẩn bị tỉ mĩ vì cô, trong lòng tuy cảm động nhưng lòng cô lại bận tâm đén người đàn ông khác, cô không có cách nào cho anh sự hứa hẹn mà anh muốn.
“Hạ Dũng, em...” Bạch Thanh Dung muốn nói rõ ràng với Hạ Dũng, Hạ Dũng tốt, sao cô lại không rõ chứ, nhưng cô không phải loại người tráo trở bất thường, bọn họ chỉ là bạn bè, cô không hy vọng có một ngày, ngay cả tình bạn thuần khiết như vậy của bọn họ cũng biến chất.
“Thanh Dung, anh biết em muốn nói gì, em không cần nói, anh đều hiểu, em yên tâm đi, anh sẽ không làm em khó xử.” Lúc Hạ Dũng nói lời này, trái tim đều đang chảy máu, bị người mình yêu cự tuyệt, tuy Bạch Thanh Dung không nói ra nhưng anh lại rất rõ ràng, từ đầu đến cuối anh đều chậm một bước.
“Cảm ơn anh.” Bạch Thanh Dung mỉm cười nhìn Hạ Dũng, trái tim một người rất nhỏ, chỉ để được một người, không còn chỗ để người khác nữa, đó mới là tình yêu đích thực.
“Thanh Dung, hôm nay anh muốn tặng em một món quà, hy vọng em có thể thích nó.” Nói đoạn, Hạ Dũng đột nhiên lấy ra một hộp gấm, khi hộp được mở ra, từng chùm ánh sáng bắn tới, cô nhìn thấy một sợi dây chuyền kim cương nằm trong hộp.
“Không được, cái này quá quý giá, em không thể nhận.” Bạch Thanh Dung thẳng thừng từ chối, đồ quý giá như vậy cô không nhận nổi.
“Nếu đã là bạn tốt, cái này em cứ nhận đi, em có biết sợi dây chuyền này tên là gì không?” Hạ Dũng nhìn Bạch Thanh Dung, anh mỉm cười nói, nhưng nụ cười kia không lan được đến đáy mắt, trong mắt anh lóe lên đau buồn.
“Tên là gì?” Bạch Thanh Dung tò mò hỏi anh.
“Tình bạn trường tồn, vừa hay tượng trưng cho tình bạn của chúng ta có thể lâu dài.” Hạ Dũng đã nói dối, thật ra sợi dây chuyền này là vật báu gia truyền nhà bọn họ, là thế hệ ông nội anh truyền lại.
Tương truyền khi đó tổ tiên nhà họ Hạ làm nghề buôn bán châu báu, ông nội muốn tìm cho bà nội một viên kim cương hiếm có nhất trên thế giới, sau khi khổ cực tìm bao năm, cuối cùng cũng gặp được viên kim cương chỉ có một trên thế giới.
Ông nội Hạ Dũng làm viên kim cưỡng này thành dây chuyền, đưa cho bà nội, đến nay đã trở thành báu vật gia truyền của nhà họ Hạ, bởi vì ông bà vợ chồng tình thâm, ông nội đặt một cái tên rất đẹp cho sợi dây chuyền này, là “tình cảm chân thành trong đời”, chỉ vì tìm kiếm đồ trang sức cho người phụ nữ mình yêu nhất.
Nhưng Hạ Dũng lại không dám nói cho Bạch Thanh Dung biết sự thật, sợ khi nói ra cô sẽ từ chối.
“Vậy em không khách sáo nữa, cảm ơn.” Bạch Thanh Dung cảm kích nói với Hạ Dũng, trong những ngày tối tăm nhất cuộc đời cô, vẫn luôn là anh bầu bạn bên cô, ngay cả trong giờ phút sống còn, cũng là anh đã hai lần cứu cô.
Bạch Thanh Dung nói không cảm động là giả, nhưng cảm động cũng không phải tình yêu.
“Chỉ cần em thích là được.” Hạ Dũng nhìn dáng vẻ vui thích của Bạch Thanh Dung, trong lòng cũng vui vẻ, người phụ nữ anh yêu nhất đời này là cô, tặng cô cũng coi như có được thành tựu, nhưng điều tiếc nuối chính là, anh lại yêu mà không được.
Bầu không khí ấm áp mà lãng mạn, chỉ có điều lại không phải là hai người có tình cảm với nhau, Hạ Dũng nhìn Bạch Thanh Dung, nói với mình giả vờ như bọn họ yêu nhau, để mình chìm đắm trong hạnh phúc giờ phút này.
...
Lâm Thành Phong kiên nhẫn mấy ngày cuối cùng cũng tháo băng, phần da bên ngoài đã khép lại, nhưng bên trong còn cần một khoảng thời gian để lành lại.
Nhưng Lâm Thành Phong đã ngồi không yên, anh thật sự quá lo lắng cho Bạch Thanh Dung, chỉ cần cô không ở bên cạnh anh, anh đã không thể nào yên tâm được.
Ngay cả giấc ngủ cũng trở nên không thật, anh luôn mơ thấy Bạch Thanh Dung bị Mộ Duy Thiên bắt cóc.
“Cường, triệu tập mọi người, dốc toàn lực tìm kiếm tung tích của cô chủ.” Lâm Thành Phong ra lệnh xong, anh cũng không ngồi yên, bảo Cường lái xe, tìm kiếm khắp thành phố X như biển rộng.
Cả người Lâm Thành Phong đã tiều tụy đi rất nhiều, vì vết thương vẫn chưa hoàn toàn lành lại, mỗi ngày đi ra ngoài tìm tìm Bạch Thanh Dung, sắc mặt càng tái nhợt không chút máu.
“Chủ tịch, hay là anh trở về nghỉ ngơi một chút đi, có chúng tôi tìm là được.” Cường nhìn dáng vẻ tiều tụy của Lâm Thành Phong, không khỏi lo lắng nói.
“Không cần.” Giọng nói lạnh lùng từ trong miệng Lâm Thành Phong truyền đến, chuyện công ty vẫn còn cần anh xử lý, anh vừa tìm kiếm Bạch Thanh Dung vừa xử lý chuyện trong công ty, cả người càng tiều tụy hơn.
Vì công ty có tài liệu gấp cần Lâm Thành Phong xử lý, Cường bèn đưa Lâm Thành Phong về công ty.
Lâm Thành Phong cẩn thận xem tài liệu, Cường nhìn dáng vẻ gầy gò của anh, vội vàng nhân lúc anh xem tài liệu đi xuống dưới tầng đến phòng ăn nấu chút đồ cho anh bồi bổ cơ thể, nếu không Cường thật sự lo lắng còn chưa tìm ra Bạch Thanh Dung, anh đã ngã gục trước rồi.
...
“Chị Mẫn Ly, nghe nói chủ tịch đã trở về, nhưng sắc mặt không tốt chút nào.” Trợ lý nhìn Đinh Mẫn Ly, thuận miệng nói, sau khi nghe xong, trong mắt Đinh Mẫn Ly lóe lên sự hồng hào.
“Được rồi, buổi trưa cô đi nghỉ ngơi chút đi, tôi cũng muốn đến phòng nghỉ nghỉ ngơi một lát.” Đinh Mẫn Ly nhìn trợ lý, nói.
Trợ lý cảm kích nói cảm ơn, nhưng trong lòng oán thầm, hôm nay sợi gân nào của cô ta nối sai chỗ, vậy mà lại tốt bụng bảo cô đi nghỉ ngơi.
Sau khi Đinh Mẫn Ly thấy trợ lý đã rời khỏi, khóe miệng cô ta giương lên một nụ cười đắc ý, cô ta đã tính toán rất lâu rồi, rốt cuộc hôm nay cơ hội cũng tới.
Cô ta thay một bộ quần áo khác trong phòng thay đồ, lấy nước hoa lúc nào cũng để trong ví da ra xịt lên người rồi đi ra khỏi phòng nghỉ.
Đinh một tiếng, thang máy lên đến phòng làm việc của chủ tịch ở tầng cao nhất, Đinh Mẫn Ly đi từ trong thang máy ra, gương mặt lộ ra một một nụ cười tự tin, đạp giày cao gót nhẹ nhàng đi tới phòng làm việc.
Lâm Thành Phong đang ở trong phòng làm việc xem tài liệu, bỗng nhiên choáng váng một trận, không khỏi đưa một tay chống trán, nhắm mắt lại để giảm bớt cảm giác choáng váng mãnh liệt trong đầu.
“Cốc cốc cốc.” Cửa truyền đến tiếng gõ cửa, Đinh Mẫn Ly cầm gương soi cẩn thận, thấy không có vấn đề gì, khi nghe thấy tiếng Lâm Thành Phong nói mời vào, mặt cô ta không khỏi giương lên một nụ cười đắc ý, đẩy cửa đi vào.
Hôm nay Đinh Mẫn Ly chải kiểu tóc giống hệt Bạch Thanh Dung, sau khi trợ lý rời đi, cô ta đã đổi một chiếc váy giống chiếc váy Bạch Thanh Dung đã từng mặc mà cô ta sớm đã chuẩn bị, ngay cả nước hoa cũng là mùi hương của thương hiệu Bạch Thanh Dung dùng.
Ngay khi Đinh Mẫn Ly đi vào trong phòng làm việc của chủ tịch, cô ta giơ tay lên khóa cửa lại rắc một tiếng, cô ta không có chút bại lộ nào.
Lâm Thành Phong ngẩng đầu nhìn cửa, vì choáng váng nên không khỏi híp mắt muốn nhìn rõ người trước mắt là ai, khi nhìn rõ dáng vẻ mơ hồ của người đến, anh không khỏi rung động trong lòng, Thanh Dung, Thanh Dung của anh đã trở về rồi.
Lâm Thành Phong lo mình ngất xỉu, vội vàng đứng lên đi tới, ôm Đinh Mẫn Ly vào trong lòng.
Đinh Mẫn Ly tham lam hít thở mùi nam giới trên người Lâm Thành Phong, cái ôm này cô ta đã chờ rất lâu rồi, nếu hôm nay thành công, tin rằng sự nghiệp của cô ta có thể lên một tầm cao mới.
“Thanh Dung, em đã đi đâu? Sao anh tìm lâu vậy mà không tìm được em.” Lâm Thành Phong ôm chặt Đinh Mẫn Ly, coi cô ta là Bạch Thanh Dung.
Mà Đinh Mẫn Ly cố ý trang điểm thành dáng vẻ của Bạch Thanh Dung chính là để thừa cơ mà vào khi anh đang yếu ớt.
Quả nhiên, tính toán của cô ta đã thành công, Đinh Mẫn Ly giơ tay lên leo lên cổ Lâm Thành Phong, ôm anh thật chặt.
Người đàn ông này thật sự quá xuất sắc, là nhân vật cao nhất trong chuỗi, là người tình trong mộng biết bao thiếu nữ hướng tới, nhưng thật không ngờ lại để Bạch Thanh Dung được hời.
Đinh Mẫn Ly không phục, cô ta khổ cực rất lâu mới có thể đi tới ngày hôm nay, nhưng Bạch Thanh Dung không hề làm gì đã có thể có được toàn bộ tình yêu của Lâm Thành Phong, ông trời thật đúng là không công bằng.
Có điều, qua ngày hôm nay, đến lúc đó chuyện sẽ không giống nữa.
Mặc kệ Bạch Thanh Dung trốn ở đâu, ở thời đại internet này, chỉ cần cô không trốn đến xó xỉnh nào thì sẽ thấy tin tức đầy trời.
Tốt nhất Bạch Thanh Dung cũng không cần trở về nữa, đến lúc đó, dù cô ta không thể trở thành cô Lâm, nhưng cũng dựa vào Lâm Thành Phong mà nổi trở lại, hot lên một lần nữa.
Cô ta không để ý mình cải trang thành Bạch Thanh Dung, bất kể như thế nào, chỉ cần xảy ra quan hệ với Lâm Thành Phong, cô ta sẽ là người được lợi nhất.
“Thành Phong, em đã trở về, em rất nhớ anh.” Đinh Mẫn Ly nhẹ giọng dịu dàng nói.
Lâm Thành Phong hít thở lấy mùi vị quen thuộc, không khỏi tựa đầu vào cổ Đinh Mẫn Ly, Đinh Mẫn Ly đã làm đủ mọi cách, là người của công chúng, cô ta vẫn luôn thích vài loại nước hoa có mùi thơm nồng, gần đây lại đổi nước hoa nhạt mùi, thật sự có hơi không quen.
Có điều thấy Lâm Thành Phong thật sự coi cô ta là Bạch Thanh Dung, cô ta vẫn cảm thấy tất cả đều đáng giá.
“Thanh Dung, em đã đi đâu, vì sao không trở lại?” Lâm Thành Phong tràn đầy nhung nhớ hỏi, đầu từng cơn choáng váng, anh cố gắng khống chế chính mình, không để mình ngất đi, sợ khi anh nhắm mắt, Bạch Thanh Dung sẽ rời đi.
Đinh Mẫn Ly nhìn dáng vẻ mang tình cảm sâu đậm của Lâm Thành Phong, trong lòng ghen tị, cô ta càng tức giận hơn, nhưng nghĩ đến qua buổi trưa hôm nay, cho dù Bạch Thanh Dung có yêu Lâm Thành Phong cũng sẽ không trở về nữa.
“Thành Phong, có phải anh không thoải mái không, em đỡ anh đến phòng nghỉ nghỉ ngơi.” Nói đoạn, Đinh Mẫn Ly đỡ Lâm Thành Phong đi về phía phòng nghỉ.
Đi vào trong phòng nghỉ, Đinh Mẫn Ly vừa mới đóng cửa phòng nghỉ đã cảm thấy hơi thở đàn ông xông vào mũi.
Lâm Thành Phong giơ tay nhốt Đinh Mẫn Ly vào giữa ván cửa và lồng ngực anh, anh lắc đầu, muốn để bản thân tỉnh táo một chút.
“Thanh Dung, sau này em không được rời bỏ anh nữa.” Lâm Thành Phong nói gần như cầu khẩn, anh thật sự yêu đến thảm rồi, không nhìn thấy Bạch Thanh Dung là cảm thấy giày vò như sống một ngày bằng một năm vậy.
“Thành Phong, sau này em sẽ không rời bỏ anh nữa.” Đinh Mẫn Ly âu yếm nhìn Lâm Thành Phong, người đàn ông nhiều tiền lại có tình cảm sâu đậm là người có sức hấp dẫn nhất, từ trước đến nay cô ta chưa từng hy vọng xa vời có được Lâm Thành Phong, nhưng giờ phút này, cô ta bỗng rất muốn được anh ôm trong lòng, điên cuồng chiếm giữ.
Nếu như may mắn, cô ta có thai sau một đêm, sau này sẽ có thêm một phiếu cơm dài hạn.
Đinh Mẫn Ly cũng cảm thấy phấn khích, cô ta giơ cánh tay lên nhìn Lâm Thành Phong, mê hoặc hỏi.
“Thành Phong, em rất nhớ anh.” Trong lúc nói chuyện, Đinh Mẫn Ly nhón chân lên, hôn lên môi Lâm Thành Phong từng chút một.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...