Tên tài xế này chỉ hiểu được tiếng Ý, vậy nên những gì cô nói với Đồng Lệ Giao hắn đều không hiểu được.
Trên đường, Tôn Khả Thiên cố tình tiếp cận với hắn để tìm ra manh mối, nhưng có vẻ hắn ta là người khá kiệm lời.
Xe dừng ở một biệt thự lớn, bên ngoài có nhiều người canh giữ.
Có hai gã đàn ông mở cửa xe để cho cô và Đồng Lệ Giao bước xuống.
Trông bọn họ có vẻ khá kinh ngạc, vì lần đầu tiên nhìn thấy có người bị bắt đến đây mà không bị xịt thuốc mê, hay trói lại, cũng là lần đầu tiên thấy hai người tỏ ra bình tĩnh đến thế.
Một tên từ trong nhà bước ra, điệu cười của hắn vang vọng khắp sảnh lớn.
Vừa nhìn thấy hắn, Tôn Khả Thiên đã nhận ra ngay.
Hắn ta chính là kẻ đứng đầu đám bảo kê khi nãy.
Đây là món quà hắn ta muốn tặng cho đại ca, nhằm xoa dịu cơn tức giận vì không đòi được tiền bảo kê.
Kể ra hắn cũng có chút tiếc nuối, hai em xinh đẹp như hoa thế này mà không được hưởng lợi chút nào, nhưng đợi khi đại ca chơi chán rồi đến lượt hắn cũng không muộn.
Đôi mắt hắn nhìn tròng trọc vào Tôn Khả Thiên, thậm chí không thèm giấu giếm sự dâm tục trong ấy.
Cảm giác chán ghét xông lên não, cô cố ý quay đầu nhìn ra chỗ khác để tránh bản thân bị buồn nôn.
Bọn chúng dẫn cả hai người vào một căn phòng, đóng sầm cửa, sau đó khóa chặt lại.
Nơi này được bài trí khá sang trọng, nhưng thứ khiến người ta buồn nôn chính là mấy món đồ chơi tình dục treo đầy trên tường.
Thoạt nhìn qua cũng đủ để đoán ra chủ nhân của chúng là loại biến thái đến cỡ nào.
- Khả Thiên à, bây giờ phải làm sao?
Đồng Lệ Giao lo lắng, nắm chặt tay Khả Thiên.
Kỳ thực trong lòng Tôn Khả Thiên cũng căng thẳng vô cùng, nhưng cô đã từng trải qua những chuyện tồi tệ hơn rất nhiều, thế nên so với Đồng Lệ Giao có thể giữ bình tĩnh hơn một chút.
Lúc xuống xe, điện thoại đã bị tịch thu, hiện tại trong người họ không còn bất kỳ thứ gì có thể liên lạc với bên ngoài.
Thập Nhất từng nói điện thoại của cô có định vị tự động, định vị này được kích hoạt nếu như nhập sai mật khẩu.
Lúc ở trên xe, cô đã cố tình nhập sai mật khẩu một lần, như vậy anh ta sẽ sớm tìm được đến đây thôi.
Tôn Khả Thiên vẫn hy vọng một mình Thập Nhất có thể giải quyết êm đẹp, không kinh động đến anh Diệc Quân, nếu không những ngày sau của cô nhất định sẽ rất thê thảm.
Cô nắm chặt tay Đồng Lệ Giao, cả hai ngồi bệt xuống đất, nép sát vào góc tường, căng thẳng chờ đợi.
Thời gian trôi qua thật chậm, khiến người ta muốn phát điên.
Ánh sáng cuối cùng của chiều tà đã tắt, mang theo căn phòng chìm vào bóng đêm mù mịt.
Pằng! Pằng!
Tiếng súng vang lên, xé tan khoảng không yên tĩnh, tếp theo đó là những âm thanh chết chóc gầm rú liên hồi.
Trong đêm tối, từng động tĩnh bên ngoài đều trở nên rõ nét.
Mỗi một tiếng súng là mỗi lần trái tim muốn bay ra khỏi lồng ngực.
Bây giờ Tôn Khả Thiên đã hối hận rồi, chỉ vì không nghe lời mà để bản thân và Đồng Lệ Giao rơi vào nguy hiểm.
Trong đầu cô đã nghĩ đến tình huống xấu nhất, ngộ nhỡ Thập Nhất không đến kịp và tên đại ca xuất hiện, cô sẽ cùng hắn ta đồng quy vu tận, bằng thứ vũ khí bí mật mà Thập Nhất đã đưa cho cô để phòng vệ.
Sau một hồi hỗn loạn, những âm thanh chết chóc đã biến mất, tản mạn trong không khí có mùi máu tươi và cháy khét.
Ngoài hành lang, tiếng bước chân ngày càng đến gần rồi dừng lại ngay cửa.
Tiếng chìa khóa leng keng, tiếng chốt cửa bật ra, tiếng cánh cửa kẽo kẹt, tiếng gót giày chạm vào sàn nhà; chuỗi âm thanh liên tiếp nhau, nhảy múa trên bầu không khí căng như dây đàn, khiến con người ta bị rơi vào đáy của tuyệt vọng.
Lúc công tắc điện được bật lên chính là khoảnh khắc thập tử nhất sinh, nếu đó là tên đại ca, hay đàn em của hắn thì Tôn Khả Thiên sẽ liều chết để bải vệ Đồng Lệ Giao.
Thật may mắn vì người đó là Thập Nhất.
Vẫn khí chất ngang tàn, lạnh lẽo; vẫn vẻ mặt như tu la của một Thập Nhất Ma Quân tung hoành thế giới ngầm những năm về trước; đối với kẻ khác, sự hiện diện của anh ta chính là bản án tử, nhưng trong hoàn cảnh này, đối với Tôn Khả Thiên và Đồng Lệ Giao thì anh ta chính là thiên thần.
Tôn Khả Thiên đỡ Đồng Lệ Giao chật vật dứng dậy, vì ngồi trên đất quá lâu nên đôi chân bị tê cứng và mất đi cảm giác, khó khăn lắm mới có thể đứng vững.
- Thập Nhất, tôi biết anh nhất định sẽ đến cứu chúng tôi mà.
Bây giờ mau trở về thôi, nếu không anh tôi sẽ phát hiện mất.
Thập Nhất không nói gì, vẫn giữ nguyên sắc lạnh trên mặt.
Thái độ lần này của anh ta rất khác, dường như có chuyện gì đó nghiêm trọng hơn đang diễn ra.
Chẳng hiểu vì sao cô thấy lạnh sống lưng, cảm giác này so với lúc đối diện với họng súng còn đáng sợ hơn nhiều.
Thập Nhất quay qua một bên, khẽ cúi người.
Sau cái cúi người này là sự xuất hiẹn của một nhân vật quan trọng.
Điều Tôn Khả Thiên lo lắng nhất đã xảy ra.
Người đàn ông chậm rãi bước vào, mang theo hơi thở lạnh lẽo và chết chóc.
Anh ta không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào cả hai như đang soi xét tù nhân vừa mới bị bắt giam vậy.
Không ai đọc được điều anh ta suy nghĩ, cũng không biết anh ta định làm gì.
Tôn Khả Thiên chủ động đứng núp sau lưng Đồng Lệ Giao, như đang bấu víu vào sự che chở ít ỏi của cô bạn.
Toàn thân Tôn Diệc Quân phát ra hàn khí khiến kẻ khác không rét mà run, đến cả Thập Nhất Ma Quân tung hoành thế giới ngầm cũng phải cúi đầu phục tùng.
- Để xảy ra chuyện này, cậu biết phải chịu phạt như thế nào rồi chứ?
Mặc dù rất lo lắng cho hai cô gái kia, nhưng câu đầu tiên mà Tôn Diệc Quân nói ra lại dành cho Thập Nhất.
Chưa bao giờ anh xử lý thuộc hạ trước mặt Tôn Khả Thiên vì sợ cô sẽ bị ảnh hưởng tâm lý.
Nhưng lần này lại khác, anh muốn cảnh cáo rằng nếu cô để bản thân mình gặp nguy hiểm thì người đầu tiên bị xử phạt chính là Thập Nhất.
- Tự kết liễu mạng sống.
- Vậy tự mình xử lý đi.
Hai người đàn ông giải quyết với nhau bằng ngôn từ ngắn gọn, nhưng vô cùng lạnh lùng và tàn nhẫn.
- Việc này xảy ra là lỗi của em, không liên quan gì đến Thập Nhất cả.
Tôn Khả Thiên đang núp sau lưng Đồng Lệ Giao, không chấp nhận được hình phạt dành cho Thập Nhất nên đã bước lên phản bác.
Tất cả mọi chuyện này đều do cô mà ra, cô không muốn người khác phải vì mình mà chịu liên lụy.
- Không liên quan gì đến cậu ta sao? Anh đã từng nói, nếu em có bất kỳ nguy hiểm gì thì cậu ta sẽ là người gánh vác trách nhiệm.
Hơn nữa cậu ta lại dám tự mình mang người đi giải cứu mà không thông báo với tổ chức.
Đó là tội nặng nhất.
Tôn Khả Thiên đau lòng nhìn Thập Nhất, anh ta vẫn đứng đó cúi đầu mà không thanh minh một lời nào.
Hình phạt anh ta phải đối diện chính là cái chết đó, làm ơn hãy làm gì để bảo vệ lấy mình đi.
- Anh à, em hứa sẽ không bao giờ làm như vậy nữa, em sẽ ngoan ngoãn nghe lời mà.
Xin anh hãy tha cho Thập Nhất lần này đi.
- Đúng rồi, đây là lỗi của chúng tôi, anh đừng tàn nhẫn như vậy.
Thấy Tôn Khả Thiên cầu xin cho Thập Nhất, Đồng Lệ Giao cũng không đành lòng khoanh tay đứng nhìn.
Người đàn ông kia không giống mọi khi, đối diện với sự tàn bạo và tuyệt tình này, ánh mắt cô không thể giấu nổi cảm giác sợ hãi.
Bây giờ thì cô đã hiểu vì sao mặc dù anh ta yêu thương và chăm sóc Khả Thiên, nhưng cô ấy vẫn có chút e sợ và dè chừng.
Thì ra đằng sau vỏ bọc thiên thần chính là một con ác quỷ thực sự.
Phía bên cửa còn có Thập Nhị và Thập Tam, bọn họ thừa biết một khi chủ tịch nổi giận và trừng phạt thì đáng sợ biết chừng nào.
Lần này lão đại tự ý hành động, chính là phạm vào đại kỵ.
Từ trước đến giờ, những người phạm tội nặng như vậy đều phải mất mạng.
Dù họ không muốn lão đại bị hành hình nhưng không thể làm gì khác, bởi chủ tịch rất ghét có kẻ khác cầu xin, đến lúc đó hình phạt có thể là cắt từng miếng thịt trên người cho đến khi chết.
Sự cầu xin của Tôn Khả Thiên và Đồng Lệ Giao càng khiến cơn thịnh nộ của Tôn Diệc Quân lớn hơn.
Anh ta rút khẩu súng từ trong người ra, chĩa thẳng về phía Thập Nhất.
Pằng!
Viên đạn ghim vào bả vai Thập Nhất khiến máu chảy ra ròng ròng, mà anh ta vẫn giữ nguyên tư thế cúi đầu.
Tôn Khả Thiên hoảng hốt, chạy đến chặn ngay trước họng súng của Tôn Diệc Quân.
- Nếu anh muốn thì bắn chết em đi, đừng khiến em phải sống trong dằn vặt và ân hận suốt đời!
Cô giương đôi mắt ngấn lệ nhìn thẳng vào mắt Tôn Diệc Quân, chưa bao giờ cô dám làm như vậy, đơn giản vì từ trước đến giờ trong mắt của cô, anh là người anh trai cực kỳ tốt bụng và thương yêu mình.
Cô không muốn nhìn thấy anh như thế này, không muốn nhìn thấy anh trong hình dạng của một ác quỷ.
Trước họng súng, tính mạng của con người giống như một canh bạc, không sống thì chết, chỉ vậy thôi!
- Vì sao anh lại coi mạng người như cỏ rác vậy hả?
Đến cả Đồng Lệ Giao cũng không thể chịu được nữa rồi.
Cô hét lên với sự phẫn nộ tột cùng.
Với tư cách là một bác sĩ, cô không thể nào chấp nhận việc làm vô nhân tính này.
Tại sao các bác sĩ phải trân trọng từng giây phút để cứu người, còn những người này lại xem mạng sống của một người không bằng một con chó.
Đây là dạng người mà cô căm ghét nhất.
- Tiểu thư, cô đừng làm như vậy, tôi đã làm sai nên tình nguyện chịu phạt.
Tôn Khả Thiên quay mặt về phía Thập Nhất, thấy vai anh ta thấm đẫm máu tươi, những giọt máu nhỏ xuống nền nhà đã đọng lại thành vũng.
Mùi tanh nồng sộc lên mũi khiến cô buồn nôn, nhưng không thể bỏ mặc Thập Nhất trong hoàn cảnh này.
Nếu Thập Nhất chết thì cô sẽ không thể sống nổi.
Tôn Diệc Quân siết chặt khẩu súng, vừa muốn nổ súng bắn kẻ phạm tội đại kỵ, nhưng không xuống tay vì sợ làm tổn thương Tôn Khả Thiên.
Hơn nữa, khi nhìn về phía Đồng Lệ Giao, ánh mắt thập phần sợ hãi cùng căm ghét ấy khiến anh đau đớn.
Anh không hề muốn hai người con gái quan trọng nhất đời mình phải chịu tổn thương, càng không chịu được ánh mắt sợ hãi của họ dành cho mình.
Vừa rồi, nếu không phải anh đến kịp thì chuyện tồi tệ gì sẽ xảy ra? Thập Nhất cùng hơn 10 sát thủ tinh nhuệ dưới trướng sẽ mất mạng, ngay cả hai cô gái này cũng không được an toàn.
Anh không cho phép chuyện này xảy ra thêm một lần nào nữa.
Anh không thể lên tiếng giải thích, đành để hai người họ xem anh như ác quỷ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...