Lăng Ngạn Nhiên không nghĩ sẽ dùng lời lẽ để khuyên bảo cô nữa, chỉ có thể cưỡng chế mà thôi.
Ngay lúc anh định gọi điện thoại cho điều dưỡng mang một liều thuốc an thần đến thì người không nên xuất hiện nhất đã có mặt.
Người này sau khi nhìn thấy vẻ mặt trắng bệch, không chút huyết sắc của Tôn Khả Thiên thì như hóa thành ác quỷ vậy.
- Em mau đứng dậy cho tôi!
Lôi Thần Phong thét lớn.
Sự xuất hiện của anh lại khiến Tôn Khả Thiên bắt đầu né tránh.
- Em né tránh cái gì? Mau ăn hết phần ăn này cho tôi!
Đây vốn là phần ăn mà Lôi Thần Phong mang đến cho Lăng Ngạn Nhiên.
Buổi tối, Lôi Thần Phong gọi điện cho Lăng Ngạn Nhiên để hỏi tình trạng của bà nội, nhưng không ai bắt máy.
Anh liền liên lạc cho thư ký viện trưởng, biết được Lăng Ngạn Nhiên đang có cuộc phẫu thuật quan trọng.
Vậy nên Lôi Thần Phong nhân lúc đến thăm bà nội, tiện thể mua luôn một phần ăn tối.
Không thể ngờ Tôn Khả Thiên vẫn kiên trì ngồi chờ ở trước của phòng hồi sức.
- Thần Phong à, em bình tĩnh lại đã.
Để Khả Thiên…
- Em muốn chết đúng không, nếu vậy thì tôi sẽ tiễn cả đám người cô nhi viện đó đi cùng em.
Lôi Thần Phong biết cô nhi viện chính là điểm yếu của cô, nên dùng chính nơi ấy để uy hiếp.
Đúng là một người con gái ngu ngốc!
Tôn Khả Thiên né tránh đằng sau lưng Lăng Ngạn Nhiên, khi nghe thấy những lời đe dọa của Lôi Thần Phong thì càng thêm sợ hãi.
Anh vốn là người nói được làm được, lời nói ra không chỉ để có lệ.
- Mau ăn hết chỗ cơm này cho tôi.
Còn sót một hạt thì tôi giết 1 người.
Tôn Khả Thiên cầm hộp cơm lên trên tay, xúc từng muỗm một ăn trong vô thức.
Từ từ đem toàn bộ cơm và đồ ăn vào trong bụng.
Từ đầu đến cuối không lên tiếng cũng chẳng để ý đến ai.
- Bây giờ theo tôi đi về.
Lôi Thần Phong mạnh bạo kéo Tôn Khả Thiên đứng dậy.
Tôn Khả Thiên vùng vẫy, muốn thoát khỏi sự giam cầm của Lôi Thần Phong, thậm chí còn bấu víu lấy cánh tay Lăng Ngạn Nhiên.
Ánh mắt cầu cứu ấy khiến Lăng Ngạn nhiên khó xử vô cùng, nhưng anh quyết định không can thiệp, có lẽ chỉ có sự cưỡng ép của Thần Phong mới có thể mang cô về nhà.
- Em nên trở về với Thần Phong đi.
Có anh ở đây với bà là được rồi.
Không! Cô không muốn quay về!
Tôn Khả Thiên dùng chút sức lực ít ỏi để vùng vẫy, nhưng thể lực giữa nam và nữ vốn có sự khác biệt.
Thậm chí bản thân cô vì đuối sức mà sắp không chịu đựng nổi nữa rồi, cuối cùng đành hướng cẳng tay của Lôi Thần Phong cắn mạnh.
Bao nhiêu sức lực dồn vào nhát cắn ấy, nếu mạnh thêm có thể khiến tay Lôi Thần Phong chảy máu, nhưng anh không có ý buông tay, thậm chí còn gắt gao ôm chặt cô vào trong lòng.
Điều dưỡng đã chuẩn bị sẵn một liều thuốc an thần theo lời Lăng Ngạn Nhiên.
Cô bị Lôi Thần Phong giữ chặt, bất lực nhìn mũi thuốc được tiêm vào người mình.
Chỉ sau vài chục giây, bản thân cô bỗng chốc trở nên vô lực, rồi mọi thứ dần trở nên tối hẳn.
Chỉ khi Tôn Khả Thiên thiếp đi thì cẳng tay Lôi Thần Phong mới được buông tha, trên ấy lưu lại một dấu răng sâu hoắm, thậm chí có vài chỗ đang rướm máu tươi.
Lôi Thần Phong đặt cô xuống ghế, cởi áo véc của mình khoác lên người cho cô.
Bàn tay chạm nhẹ lên mái tóc rối bời.
- Mọi chuyện hôm nay là như thế nào? Em đã kiểm tra toàn bộ băng ghi hình trong phòng khám và cả ở gần nơi bà nội xảy ra chuyện.
Nhưng em vẫn muốn nghe chính bản thân anh nói ra.
Lăng Ngạn Nhiên thở dài, ngồi xuống ghế bên cạnh.
Sự mệt mỏi sau ca phẫu thuật dài hằn sâu lên đuôi mắt.
- Để tìm ra cách tốt nhất điều trị sang chấn tâm lý cho Khả Thiên, bác sĩ Robert yêu cầu thực hiện liệu pháp thôi miên để tìm hiểu những chuyện trước đây mà cô ấy đã gặp phải.
Bà ngoại nói muốn cô ấy đưa mình đến chỗ bác sĩ Robert để khám bệnh, thực chất là để khám cho Khả Thiên.
Kết quả sau khi kết thúc trị liệu, cô ấy phát hiện mình bị thôi miên nên đã rất kích động rởi khỏi đó.
Bà vì muốn đi theo xin lỗi nên xảy ra chuyện.
Tất cả là lỗi của anh mới đúng.
Ánh mắt Lôi Thần Phong đỏ ngầu, những tơ máu nổi lên cuồn cuộn.
Cú đấm trong tay anh giáng mạnh xuống người đàn ông bên cạnh, trước sự ngỡ ngàng của người ấy.
- Cô ấy nói mình đã từng bị cưỡng hiếp.
Anh nghe rõ chưa!
Lôi Thần Phong dằn mạnh từng từ, hơi thở lạnh lẽo, tản mạn mùi ma quỷ.
Đây là lần đầu tiên Lôi Thần Phong ra tay đánh Lăng Ngạn Nhiên, vì anh hiểu được cảm giác của cô lúc phát hiện mình bị lừa đến gặp bác sĩ tâm lý, giống như bị người thân phản bội vậy.
Cú đấm này là một sự cảnh cáo, cũng để giải tỏa những áp lực đang chất chứa trong lòng.
Anh ôm cô lên, cảm giác hai tay nhẹ tênh.
Thì ra cô gầy đến mức chẳng thể cảm nhận được sức nặng.
- Phiền anh chăm sóc bà, có gì thì gọi điện báo cho em.
- Được rồi.
Nếu khi cô ấy tỉnh dậy muốn gặp bà thì cứ đưa cô ấy đến.
Đêm dài dằng dẵng.
Lôi Thần Phong nằm bên cạnh cô, ánh mắt không rời khỏi một giây, một phút.
Chẳng biết từ khi nào bản thân anh đã dành sự chú ý lên cô nhiều như vậy.
Nhưng cô lại chẳng muốn nhìn mặt anh nữa, lúc nào cũng dùng ánh mắt né tránh để đối diện với anh.
Tôn Khả Thiên chìm vào giấc ngủ, nhưng vẫn thấy văng vẳng bên tai tiếng ồn ào thật khó chịu.
“Tôn Khả Thiên, tôi ghét cô! Hãy chết đi!”
Cái thứ âm thanh chết tiệt ấy cứ đeo bám dai dẳng.
Cô không muốn nghe thấy chúng, bèn đưa hai tay bịt kín lỗ tai rồi lăn lộn qua lại.
- Im đi, im hết đi.
Đừng nói nữa!
Mặc dù bản thân cô đã chống cự quyết liệt nhưng thứ âm thanh ấy vẫn đeo bám, không buông.
“Cô đã giết chết bà nội.
Hãy chết đi.
Lôi Thần Phong muốn cô chết!”
- Cầu xin đừng nói nữa.
Lôi Thần Phong nhìn thấy cô đang miên man lại đột nhiên kích động.
Những lời nói phát ra theo phản xạ như đang đối đáp với một người vô hình nào đó.
Lần trước bác sĩ Robert nói khi tâm trạng tồi tệ, vượt quá mức chịu đựng của bản thân thì có thể xuất hiện ảo giác và ảo thanh.
Có khi nào lại nghe thấy ảo thanh.
- Khả Thiên, đừng sợ.
Em mau tỉnh dậy đi, có anh ở đây rồi.
Gọi mãi cũng không thể đưa cô thoát khỏi áo thanh đó, vậy nên anh đành phải dùng hạ sách.
Anh tát vào mặt cô một cái rõ mạnh, đến mức dấu tay đỏ ửng in hằn trên làn da có phần nhợt nhạt của cô.
Cách này hình như đã có hiệu quả.
Tôn Khả Thiên dần dần mở mắt, thứ mà cô nhìn thấy đầu tiên chính là gương mặt sắc lạnh cùng con ngươi sâu hun hút của anh.
Cô vội vàng né tránh theo bản năng, nhìn về hướng khác.
Thì ra cơn đau vừa rồi chính là cái tát của anh ban tặng.
Cô đưa tay lên xoa mặt, ở nơi đó vẫn còn râm ran ê buốt.
Cô không nói gì, ngồi dậy rời khỏi giường.
- Em muốn đi đâu?
- Gặp bà nội.
- Không đi đâu cả! Chút nữa Tiểu Dương sẽ mang đồ ăn đến, sau khi dùng bữa xong tôi sẽ…
- Em không muốn ăn.
Chưa kịp đợi Lôi Thần Phong nói hết câu thì Tôn Khả Thiên đã vội chen ngang.
Cô không hề biết những hành động chống đối của mình chính là liều thuốc xúc tác con ác quỷ trong người Lôi Thần Phong trỗi dậy.
- Nếu em cứ như vậy thì tôi đảm bảo cả cuộc đời này em cũng không được gặp lại bà.
Kể cả bà nội có chết đi, tôi cũng không cho phép em thắp một nén nhang.
Em biết rồi đấy, tôi nói được làm được.
Tôn Khả Thiên thẫn thờ nhìn Lôi Thần Phong, định mở miệng nói gì đó nhưng lại bất lực thở dài.
Bạc môi khẽ nhếch, cười một cái đầy chua xót.
Phải rồi, đây mới chính là Lôi Thần Phong mà Tôn Khả Thiên quen biết, máu lạnh và vô tình.
Với tính cách của anh mà chưa mang cô đi lột da, róc xương đã là quá nhân từ rồi.
Cô đang chờ mong điều gì ở anh.
Hình như chẳng có gì cả.
Tôn Khả Thiên ngoan ngoãn ngồi vào ghế, không dám nháo thêm nữa.
Anh đau lòng, nhưng phải mang niềm đau ấy giấu nhẹm vào nơi sâu thẳm nhất.
Không sao cả, chỉ cần cô chịu quay đầu lại nhìn anh, cho dù đó là ánh mắt căm phẫn hay thù hận thì anh cũng cam lòng.
- Sức khỏe của bà tương đối ổn, nếu em biểu hiện tốt thì cuối tuần tôi sẽ đưa em đến gặp bà.
Nếu để tôi biết được em lén lút đến bệnh viện, hoặc làm chuyện gì đó ảnh hưởng đến bản thân thì hậu quả em sẽ biết rồi đó.
- ....
- Trong thời gian này em hãy ở lại đây, ngày mai đến Lôi thị làm việc bình thường.
Đến bữa ăn thì lên phòng chủ tịch ăn cùng tôi.
Tôn Khả Thiên siết chặt bàn tay sau ống tay áo rộng thùng thình, cúi đầu cam chịu.
Để được gặp bà, cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc thuận theo sự sắp xếp của Lôi Thần Phong.
Một tuần sau đó, Tôn Khả Thiên trở nên vô cùng ngoan ngoãn và nghe lời.
Cô ở lại biệt thự của Lôi Thần Phong, buổi sáng sẽ cùng anh đi làm, đến tối lại cùng anh đi về, đến bữa ăn thì lẳng lặng ăn hết số thức ăn được chuẩn bị sẵn.
Về phía công việc cũng không có gì đáng ngại, chỉ là những dự án nhỏ vừa tầm tay.
Bởi vì nhiều người nhìn thấy cô đi cùng Lôi Thần Phong, đến bữa trưa cũng ăn chung, nên ngày càng xuất hiện nhiều tin đồn.
- Này, sáng nay tôi thấy chủ tịch đưa giám đốc Tôn đi làm đấy.
- Ngày hôm qua tôi thấy chủ tịch đưa cô ấy về lúc tan làm, cô nói xem có phải trưởng phòng Lâm chính thức bị knock out hay không.
- Nhìn kỹ thì tôi thấy chủ tịch đối với giám đốc Tôn rất có tình ý nha, còn với trưởng phòng Lâm có chút xa cách.
Đám nhân viên bàn tán xôn xao mà không để ý nhân vật chính đang bước đến.
Đương nhiên cô ta cũng nghe rõ những lời bọn họ vừa nói.
Lâm Nhạn Tuyết ôm một cục tức trở về phòng làm việc, trong đầu đang toan tính một kế hoạch xấu xa.
Cô ta gọi điện cho người nào đó, trong ánh mắt hiện rõ sát ý và thù hận.
“Tôn Khả Thiên, tao đã cảnh cáo mày hãy tránh xa anh Thần Phong ra nhưng mày vẫn cố chấp bám lấy.
Vậy thì đừng trách tao vô tình”..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...