Ba ngày sau, Diệp Y được xuất viện.
Nhân lúc Tôn Khả Thiên đi làm thủ tục xuất viện, cô bé đã trốn ra khỏi phòng bệnh, rồi đi tìm chú bác sĩ đẹp trai kia.
Bệnh viện này quá lớn, cô bé chẳng biết mình đã lạc đến nơi nào.
Đang lúc bất lực, cô bé bỗng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc lẫn trong một nhóm các bác sĩ mặc áo blouse.
- Này chú bác sĩ đẹp trai ơi.
Tiếng gọi của cô bé khiến mọi người chú ý, những lời thảo luận về buổi họp rút kinh nghiệm chuyên môn cũng dứt hẳn.
- Cháu muốn gặp ai trong số những bác sĩ đẹp trai ở đây?
Lăng Ngạn Nhiên vừa nhìn đã nhận ra cô bé này, chỉ là muốn đùa giỡn một chút.
- Chính là chú đấy.
Diệp Y chỉ thẳng vào Lăng Ngạn Nhiên, không chút ngại ngùng.
Những người khác thì bật cười.
- Thôi, chúng ta cũng đâu phải lần đầu nhìn thấy có bệnh nhân bị bác sĩ Lăng cướp mất trái tim.
- Nhưng còn trẻ thế này thì lần đầu tiên gặp.
Lăng lão sư à, chưa đủ 18 tuổi đâu, ngồi tù đấy nhé.
Ha ha.
Hiếm khi có cơ hội nên mỗi người đều nói một vài câu trêu chọc Lăng Ngạn Nhiên, sau đó quay trở lại với công việc.
- Diệp Y, cháu đến tìm chú có chyện gì sao?
Khuôn mặt Diệp Y rõ ràng không vui, lại có chút hờn dỗi.
- Chú nói khi cháu xuất viện sẽ tặng quà cho cháu, nhưng chú lại thất hứa.
Hu hu...
Đột nhiên Lăng Ngạn Nhiên nhớ đến lời hứa của mình khi ấy, vì công việc bận rộn nên đã quên mất, không ngờ lại khiến cô bé này buồn như vậy.
- Cháu đừng khóc nữa, chú có chuẩn bị quà cho cháu rồi, mau đi theo chú.
Lăng Ngạn Nhiên dẫn Diệp Y vào phòng làm việc của mình, sau đó lấy ra một cây bút mực được chế tác thủ công tinh xảo.
- Quà của cháu đây.
Diệp Y nhận lấy cây bút, hai mắt sáng rực.
Trên cây bút có khắc chữ nổi Harvard cùng biểu tượng của ngôi trường danh giá ấy.
- Cháu cảm ơn chú, cháu có thể hỏi chú câu này không?
Lăng Ngạn Nhiên gật đầu, cử chỉ vô cùng tao nhã.
- Liệu sau này cháu có thể cưới chú không?
Lăng Ngạn Nhiên suýt chút nữa thì ngã ngửa, không ngờ tới lại bị một cô nhóc hỏi câu này.
- Sao chú không trả lời, hay chú sợ cháu chưa đủ 18 tuổi thì chú sẽ bị đi tù?
Ôi trời ơi, cô bé này đang nói điều gì vậy.
Nếu đây là một cô gái trưởng thành thì anh sẽ không ngần ngại gì mà từ chối, nhưng đây chỉ là cô bé 14 tuổi mà thôi, nếu trả lời không khéo sẽ khiến tâm lý cô bé bị tổn thương.
- Diệp Y, bây giờ cháu còn nhỏ nên chưa hiểu chuyện, đợi sau này cháu lớn rồi mới nói tới có được không?
Anh chỉ nghĩ đơn giản, vì cô bé chưa trưởng thành, thế nên chưa ý thức được điều mình vừa nói.
Biết đâu vài bữa nữa lại quên đi chuyện này.
Diệp Y đăm chiêu như bà cụ non, rồi gật đầu đồng ý.
Sau đó đưa ngón út lên, ý muốn Lăng Ngạn Nhiên phải ngoắc tay làm dấu.
- Chú phải ngoắc tay thì cháu mới tin.
Lăng Ngạn Nhiên bất lực, không đành lòng khiến cô nhóc thất vọng nên cũng đưa ngón út ra làm dấu.
- Như vậy được chưa cô bé, bây giờ thì mau trở về đi, nếu không thấy cháu thì Khả Thiên sẽ lo lắng đấy.
- Cháu biết rồi, chào tạm biệt chú bác sĩ đẹp trai.
Dù có chuyện gì xảy ra thì tất cả mọi người cũng phải quay trở lại với guồng quay công việc.
Tôn Khả Thiên vẫn làm nhân viên ở cửa hàng thời trang, mọi chuyện vô cùng suôn sẻ.
Chẳng mấy chốc thời hạn một tháng đã đến, Tôn Khả Thiên và toàn bộ nhân viên trong cửa hàng đều hồi hộp lắng nghe thông tin chính thức từ Lôi thị.
Nếu doanh số bán hàng chạm ngưỡng gấp 3 lần thì đó quả thực là một điều đáng mừng.
- Mọi người chú ý, chỉnh đốn lại tác phong và trang phục.
Chỉ ít phút nữa thôi sẽ có người từ tập đoàn đến.
Lần này Lôi Thần Phong không có mặt, thay vào đó là Duật Trác Minh.
Chỉ có một việc thông báo cỏn con thôi, thậm chí có thể gửi thông báo giấy xuống cũng được, ấy vậy mà đích thân tổng giám đốc xuất hiện.
Vượt ngoài mong đợi, doanh thu không chỉ chạm mức gấp 3 mà còn là 4,5 lần.
Duật Trác Minh gọi riêng quản lý và cô vào phòng làm việc, đại khái cũng chỉ là truyền đạt chỉ thị của cấp trên mà thôi.
Chỉ đạo xong xuôi thì chị quản lý đi ra ngoài, lúc này chỉ còn cô và Duật Trác Minh ở trong phòng.
- Khả Thiên, lâu rồi không gặp mặt, cô vẫn khỏe chứ? À mà bà ngoại mời cô đến dự buổi tiệc tại Lôi gia vào tối mai, bà nói có chuyện rất quan trọng, hình như có liên quan đến 5% cổ phần mà bà đang uỷ quyền cho cô làm đại diện đó.
Đúng rồi, còn 5% cổ phần đó cô cần phải trả lại, Lôi lão phu nhân nói đó là món quà dành tặng cho cháu dâu của mình.
Có lẽ việc mời cô đến dự tiệc chỉ là cái cớ, thực chất là muốn đòi cổ phần về.
Bà đâu cần phải làm vậy, chính cô cũng không cần số cổ phần đó.
Chẳng qua gần đây có nhiều việc xảy ra nên cô chưa kịp làm giấy tờ hoàn trả lại thôi.
- Được rồi, tôi sẽ đến.
Duật Trác Minh thở phào, đây là nhiệm vụ quan trọng mà bà ngoại giao cho, cũng may cô đã đồng ý tham dự.
- Ngày mai tôi sẽ đón cô trước cửa trung tâm vào lúc 5 giờ chiều nhé.
- Không cần đâu, tôi tự đến được rồi.
- Cứ quyết vậy đi.
Tôi sẽ đến đón cô!
Duật Trác Minh nhất định phải tự mình đưa cô đến, nếu để cô cháu dâu yêu quý của bà ngoại đến đấy một mình thì e rằng bà sẽ đánh cho anh một trận tơi bời nhất.
Tại phòng làm việc chủ tịch, Duật Trác Minh đã uống đến tách trà thứ hai nhưng người đàn ông trước mặt cũng chưa có dấu hiệu muốn dừng lại công việc của mình.
Cả tuần nay, Lôi Thần Phong cứ đâm đầu vào công việc như vậy, thậm chí không về biệt thự mà ngủ luôn tại đây.
Không hẳn vì Lôi thị nhiều việc hơn, mà người đàn ông này cố tình tạo ra nhiều công việc để khiến bản thân bận rộn.
Người có thể biết nguyên nhân của sự thay đổi này may ra chỉ có Ám Dạ, nghĩ vậy Duật Trác Minh liền nhắn tin hỏi anh ta.
“Ám Dạ, cậu có biết vì sao gần đây anh Thần Phong lại thay đổi như vậy không?”
Chẳng cần chờ lâu, đầu dây bên kia ngay lập tức có phản hồi.
“Từ sau khi gặp phu nhân ở bệnh viện về.”
“Phu nhân” trong lời Ám Dạ nói chắc chắn là Tôn Khả Thiên rồi.
Kẻ nhiều chuyện như anh đương nhiên đã nghe ngóng được một vài câu chuyện cười ra nước mắt từ phía anh Ngạn Nhiên.
"Hừ, người đàn ông này tỏ ra cool ngầu lắm, ai mà ngờ được lại bị một cô gái từ chối phũ phàng.
Xuất sắc chị dâu ơi".
Đây là những suy nghĩ đại nghịch bất đạo của Duật Trác Minh, đương nhiên không thể để đại ác ma kia biết được sự tồn tại của nó.
Duật Trác Minh cũng vừa nghĩ ra cách chấm dứt sự chờ đợi không hồi kết này.
Anh liền gọi điện cho bà ngoại, trong lúc nói chuyện còn cố tình nhấn mạnh đến cái tên "Khả Thiên".
Để xem người đàn ông kia còn ngó lơ anh được nữa không.
- Bà ngoại à, Khả Thiên đồng ý đến Lôi gia ngày mai rồi.
Lôi lão phu nhân vừa nghe thấy thông tin tốt liền cười vui sướng.
- Tốt, tốt.
Nói với anh con ngày mai nhất định phải về.
Nếu không bà sẽ đánh cho nó một trận đấy.
- Nhưng biết làm sao được.
Anh ấy yêu công việc như vậy, thậm chí còn không thèm nói chuyện với con nữa.
Thằng nhóc này...!Lôi lão phu nhân thở dài.
Cứ như lúc có vợ có phải tốt hơn không, thỉnh thoảng lại đưa con bé Khả Thiên về biệt thự Lôi gia.
Lúc ấy vui biết mấy.
- Đưa điện thoại cho bà nói chuyện với thằng Phong.
Được lệnh của hoàng thái hậu, đương nhiên Duật Trác Minh răm rắp nghe theo.
Anh ta đưa điện thoại chắn trước màn hình máy tính của Lôi Thần Phong.
Biết rõ việc làm gián đoạn công việc của người này là điều cấm kỵ, nhưng anh đã có kim bài miễn tử rồi thì sợ gì.
- Bà muốn nói chuyện với anh này.
Lôi Thần Phong không tình nguyện nhưng vẫn bị Duất Trác Minh ép buộc cầm điện thoại.
- Cháu nghe.
Lôi lão phu nhân vừa nghe thấy giọng của Lôi Thần Phong liền cau mày.
- Thằng nhóc này, có phải đợi bà chết rồi mới chịu về đội tang đúng không.
Mà thôi, ngày mai cháu không cần thiết xuất hiện, chỉ cần Khả Thiên và Nhạn Tuyết có mặt là được rồi.
Nói xong Lôi lão phu nhân đột ngột cúp máy.
Bà quá hiểu đứa cháu trai này mà.
Không dùng biện pháp mạnh thì không được.
Phương pháp bà dùng chính là tâm lý ngược.
Càng thúc dục thì Lôi Thần Phong sẽ không về, thay vì vậy cứ làm mọi thứ ngược lại với suy nghĩ là được.
Duật Trác Minh lặng người hứng chịu ánh mắt như satan kia của Lôi Thần Phong.
Lỗi đâu phải tại mình đâu, mà dường như người đàn ông trước mặt lại nên giận cá chém thớt vậy.
- Anh Phong, em nghe nói buổi gặp mặt ngày mai có liên quan đến 5% cổ phần Lôi thị mà bà ủy quyền cho Khả Thiên làm đại diện.
Anh nghĩ xem, ngày đó bà coi Khả Thiên như cháu dâu nên mới quyết định như vậy.
Bây giờ khác rồi, anh lại cầu hôn Nhạn Tuyết, có khi nào bà sẽ lấy lại số cổ phần đó không?
Duật Trác Minh không biết trong đáy mắt sâu hun hút kia đang chất chứa thứ cảm xúc gì, nhưng chắc chắn chuyện xảy ra ngày mai sẽ không dễ dàng gì đối với người đàn ông này.
Ly cà phê phả khói nghi ngút.
Nắng chiều xuyên qua những tấm kính làm mọi góc cạnh của người đàn ông thêm rực rỡ.
Thiên nhiên cùng với con người hòa làm một, biến căn phòng trở thành một bức tranh tuyệt mỹ.
Tuy nhiên hàn khí tỏa ra từ người ấy lại lấn át đi tất cả.
Nơi này trở nên thật lạnh lẽo.
Đồng hồ đã điểm 5 giờ chiều, Tôn Khả Thiên bàn giao lại công việc cho ca sau để rời khỏi.
Hôm nay cô chọn mặc một bộ váy đơn giản nhưng không kém phần tinh tế.
Dẫu sao cô cũng chỉ là một vị khách nhỏ trong bữa tiệc nên không cần quá nổi bật làm gì.
Duật Trác Minh đã chờ sẵn ngoài cửa.
Xem ra việc anh ta phải đích thân đưa cô về Lôi gia là lệnh của Lôi lão phu nhân rồi.
Có điều lỡ bị ai nhìn thấy cô bước lên xe của Duật tổng thì lại có nhiều lời đồn thổi.
Dẫu biết không có gì thì không cần sợ, nhưng cứ bị nghe những lời lải nhải xung quanh khiến cô có chút khó chịu.
- Khả Thiên, cuối cùng cô cũng xuất hiện rồi.
Được tại — ????????UM????????U YỆ????.????n —
Câu nói này như đang ngầm trách cứ cô xuất hiện trễ hơn giờ hẹn 5 phút vậy.
- Để Duật tổng chờ 5 phút là lỗi của tôi rồi.
Tôn Khả Thiên còn chưa kịp bước lên xe đã bị gọi lại.
Một chiếc xe sang trọng khác dừng ngay ở vị trí bên cạnh.
Đây là xe của Lôi Thần Phong, tuy nhiên chỉ có Ám Dạ lái xe đến.
- Tôn tiểu thư, tôi theo lời chủ tịch đến đón cô tới biệt thự Lôi gia.
Thật mệt mỏi! Tôn Khả Thiên thở dài, nhưng đưa ra lựa chọn nhanh chóng.
- Ám Dạ, tôi xin lỗi.
Tôi nghĩ mình nên ngồi xe của Duật tổng sẽ tốt hơn.
Nói xong Tôn Khả Thiên liền bước vào xe của Duật Trác Minh, mà anh ta lại đang nhìn Ám Dạ với vẻ mặt tự đắc.
Muốn tranh người đẹp với anh thì Dạ mặt lạnh đâu có cửa.
- Khả Thiên, lựa chọn tôi là quyết định đúng rồi đó.
- Lý do đơn giản chỉ vì anh đến trước mà thôi.
Duật Trác Minh mặc kệ, lý do gì cũng được, miễn là được lên mặt với tên Dạ mặt lạnh đó.
Nhiệm vụ của anh bây giờ là đưa mỹ nhân về Lôi gia mà thôi.
- Nếu trong bữa tiệc có chuyện xảy ra thì cô có thể cầu cứu tôi.
Thực ra thì tôi rất có tiếng nói trong nhà đấy.
- Hử.
Thật sao?
Sự nghi ngờ này khiến Duật Trác Minh bị tổn thương sâu sắc.
- Cô đừng có thái độ như vậy chứ, tôi cũng biết đau lòng đấy..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...