Tôn Khả Thiên cười khổ, cảm giác lành lạnh chạy dọc sống lưng.
Chồng điên? Cái từ này có chút quen thuộc.
Hình như cô đã dùng nó để miêu tả thần thái, khí chất của gã chồng đứng ngay sau lưng mình.
Đúng là cái miệng hại cái thân, chị Vy Sam tuy rằng đã ghé vào tai cô nói nhỏ, nhưng với âm lượng này e rằng tất cả mọi người xung quanh đều nghe thấy.
- Ha ha, tôi cũng muốn nhìn thấy tên chồng điên khùng đó của cô nữa đấy Khả Thiên à.
Chẳng lẽ chuyện cô có một gã chồng điên lại phù hợp đưa ra bàn tán vào lúc này thế cơ à.
Duật Trác Minh là người điều phối và vận hành mọi thứ trong quá trình cô và Vy Sam chỉnh sửa trang phục.
Tất cả đều diễn ra trơn chu như chưa từng có sự cố xảy ra.
Suốt hơn một tiếng cần mẩn cầm cọ vẽ, cuối cùng những vệt màu loang lổ đã có hình hài rõ nét, mỗi họa tiết kết nối với nhau thành một câu chuyện của riêng nó.
Thỉnh thoảng Duật Trác Minh lại đảo mắt qua nhìn xem những bộ trang phục bị hỏng đã được sửa chữa như thế nào, dần dần sự bất an lại chuyển hóa thành niềm tin tuyệt đối.
- Kéo!
Rất nhanh một chiếc kéo được đặt vào lòng bàn tay cô.
Lưỡi kéo vung lên cắt vải thành những đường uốn lượn mềm mại.
Dần dần người ta chẳng còn chút ấn tượng gì về bộ trang phục ban đầu, mọi thứ diễn ra trước mắt họ tựa như một thước phim quay chậm sắc nét, có người không tự chủ được mà há hốc mồm kinh ngạc.
Lâm Nhã Kỳ âm thầm quan sát từ xa, lại bắt gặp khoảnh khắc Lôi Thần Phong đang nhìn Tôn Khả Thiên đắm đuối.
Lúc đầu cô ta vô cùng ghen ghét và đố kỵ, nhưng khi nhận ra điều gì đó, trên môi lại nở một nụ cười lạnh, pha lẫn chút đau lòng.
“Đến bây giờ anh vẫn còn yêu chị ta sâu đậm vậy sao Lôi Thần Phong, thậm chí cả một người xa lạ có hành động và cử chỉ giống chị ta một chút cũng khiến anh nâng niu và xem trọng như vậy?”
- Chỉ còn nửa tiếng nữa sẽ bắt đầu buổi diễn, mau cho ba người mẫu mặc đồ rồi trang điểm đi.
Duật Trác Minh liên tục nhìn đồng hồ, chỉ điểm ba người mẫu và chuyên viên trang điểm tiến vào phòng thay đồ.
Những bộ trang phục đã được chỉnh sửa thành công, tuy nhiên cần thay đổi một chút về thứ tự trình diễn, quyết định này được đưa ra ở thời khắc những nét vẽ cuối cùng hoàn thành.
Ba người mẫu mặc ba bộ trang phục này sẽ trở thành verdet.
Để bọn họ có thể hoàn thành xuất sắc vai trò này, cô cũng nên làm một liệu pháp tâm lý để buff tinh thần của họ lên cao.
- Chào mọi người, tôi có một thông báo muốn nói cho ba người mẫu ở đây.
Tôi không biết thông tin này đối với các cô là tốt hay xấu, nhưng tôi vẫn nghĩ rằng người bản lĩnh là người có thể ứng phó với mọi sự thay đổi.
Các cô sẽ là ba verdet của buổi diễn ngày hôm nay, đây là thách thức nhưng cũng là cơ hội để các cô chứng tỏ được năng lực của mình.
Cả ba người họ đều rất bất ngờ, được đảm nhận vị trí verdet cho một buổi diễn của Lôi thị là điều họ không dám nghĩ đến, chưa kể người hiện đang giữ vị trí này là siêu mẫu Thái Trác Nghiên.
- Chúng tôi sẽ là verdet? Không thể nào, Thái Trác Nghiên sẽ không đồng ý dâu.
Chưa kể hôm nay còn có trợ lý của nhà thiết kế Jenny Ton đến tham dự, tôi sợ...
- Vì sao các cô phải quan tâm đến điều đó? Nếu Jenny Ton có mặt ở đây thì cô ấy sẽ chọn các cô thôi.
Cơ hội đến phải tự mình nắm bắt, việc của các cô bây giờ là diễn theo nhưng gì tôi sắp nói đây.
Tôn Khả Thiên nói một mạch những yêu cầu của mình, chỉ một lần duy nhất và một cơ hội duy nhất.
Không biết họ lĩnh hội được bao nhiêu, chỉ mong họ biết trân quý cơ hội này.
Buổi diễn bắt đầu, vị trí yêu thích nhất của cô là ở phía chính diện sàn diễn, phía sau hàng ghế của khách mời, nơi cô có thể ngắm nhìn thành quả của mình với cương vị một khán giả.
Từ trước đến giờ cô chưa từng bước ra sân khấu cùng verdet sau khi màn trình diễn kết thúc.
Âm thanh, ánh sáng chỉn chu, từng người mẫu bước ra mang trên mình những bộ trang phục độc đáo mà không kém phần tinh tế.
Mọi người đều tập trung theo dõi từ đầu đến cuối, cho đến khi cả ba người mẫu cuối cùng đồng loạt bước ra thì không gian bỗng chốc bùng nổ.
Mọi người đồng loạt vỗ tay tán thưởng.
Họ đã làm rất tốt, phải nói là ngoài mong đợi.
Nếu phải xét đến người không hoàn thành nhiệm vụ thì chỉ có một mình Thái Trác Nghiên mà thôi, có lẽ cô ta còn shock sau khi bị mất vị trí verdet ngay phút 89, cũng may là đổi người khác, vì cô ta hoàn toàn không có khí chất.
Việc lựa chọn người mẫu đều do trưởng phòng Vương và Lâm Nhã Kỳ phụ trách, không biết họ chọn người theo tiêu chuẩn nào nhưng chắc chắn cô Thái Trác Nghiên này là đi cửa sau rồi.
Tôn Khả Thiên mỉm cười hài lòng, cô cũng đã mệt rồi phải đi về thôi.
Phần tiếp theo của chương trình là để phòng thiết kế khua tay múa chân với cánh nhà báo, vậy nên sự có mặt của cô cũng chẳng có nghĩa lý gì.
Cô bắt taxi về tới biệt thự đã hơn 7 giờ tối, hôm nay là ngày tan làm sớm nhất kể từ khi cô đến Lôi thị làm việc.
Vì sợ mọi người lo lắng nên cô đã nhắn tin cho chị Linh San ngay từ lúc rời khỏi.
Tiểu Dương từ nhà bếp đi lên, cái miệng nhỏ cứ ríu tít liên hồi.
Đại loại là hỏi những câu như vì sao hôm qua cả cô và Lôi Thần Phong đều không về nhà, hai người đã đi đâu, cô đã ăn gì chưa, có đói không…vân vân và mây mây.
Hôm nay có xảy ra chút chuyện nhưng cũng được xem là một ngày vui, dù sao buổi diễn cũng thành công tốt đẹp nên phải ăn mừng.
- Tiểu Dương, cô hỏi nhiều như vậy thì sao tôi trả lời kịp.
Tối qua tôi vì bận chuẩn bị cho buổi ra mắt bộ sưu nên ở lại công ty làm việc.
Buổi diễn thành công tốt đẹp, vậy nên tôi sẽ mời cô và má Hoàng ăn một bữa ăn để chúc mừng nhé.
Bữa ăn sẽ do siêu đầu bếp Tôn Khả Thiên nấu dưới sự hỗ trợ của đầu bếp siêu cấp Tiểu Dương.
- OK.
Sẵn sàng hỗ trợ nè.
Cô rửa tay mặc tạp dề rồi bắt tay vào bếp.
Lại là món cháo gà huyền thoại, món tủ ra mắt bà nội chồng của cô cách đây không lâu.
Chẳng cần cầu kỳ, ba người cùng ngồi với nhau, vừa ăn chén cháo nóng hổi vừa trò chuyện, thỉnh thoảng cười phá lên khiến không gian càng thêm ấm cúng.
Đến giữa chừng Tiểu Dương và má Hoàng ghé tai nói nhỏ gì đó, cái ánh mắt họ nhìn cô có gì đó gian xảo.
- Bây giờ chúng ta chơi trò nói thật đi.
Có chai nước trên bàn, phía nắp chai quay về phía ai thì người đó chọn trả lời câu hỏi hoặc bị phạt.
Biết ngay mà.
Lần trước họ đã thắng cược, lần mày lại tiếp tục chiêu đó nữa.
Cô đâu dễ dụ như vậy, chơi luôn sợ gì.
- Được thôi.
Cô chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình ngu ngốc tham gia một trò trẻ trâu như vậy.
Nghiễm nhiên người thua cuộc liên tiếp là cô.
Bắt đầu là những câu hỏi dễ như thích ăn gì, ghét thứ gì, thích làm gì, ước mơ gì… cho đến những câu khó nhằn hơn như đã từng được ai tỏ tình chưa.
Đỉnh điểm là câu hỏi cô nghĩ sao về Lôi Thần Phong.
What? Cô nghĩ như thế nào có liên quan đến họ sao.
Hơn nữa những điều cô nghĩ về anh ta xấu có, tốt có bảo cô phải trả lời như thế nào.
- Xin chịu phạt.
Những hình phạt đã được biên soạn sẵn và viết trong 5 mẩu giấy nhỏ đựng trong hộp.
Cô có cảm giác như bọn họ đã chuẩn bị kỹ lưỡng cho cái bẫy này.
Cô đưa tay bốc đại một cái, dòng chữ bên trong khiến hai tròng mắt muốn rớt ra ngoài.
Thật quá đáng! Không thể chịu nổi nữa rồi!
- Gì mà ôm anh ta công khai? Đây là chuyện riêng của vợ chồng người ta, hai người thật quá đáng.
Má Hoàng và Tiểu Dương vô cùng tự đắc, dường như chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Được lắm.
Họ chơi cô thế nào thì cô sẽ chơi lại thế đó.
- Chấp nhận hình phạt, chỉ có điều hiện tại Lôi Thần Phong không có mặt, để lúc khác đi.
Bây giờ đến lượt tôi quay phải không.
Bàn tay khẽ động, chiếc chai trên bàn xoay thành nhiều vòng trước khi chỉ thẳng về phía má Hoàng.
Cơ hội đến rồi.
- Má Hoàng, có phải hai người đã bị mua chuộc rồi không?
Cả hai khẽ liếc mắt nhìn nhau rồi đồng thanh lắc đầu.
- Hai người đồng tâm hiệp lực như vậy xem ra suy đoán của con đúng rồi.
Hai người không nói thật nghĩa là không tuân thủ luật chơi.
Vậy xem như hình phạt hủy bỏ.
- Không được!
Đồng thanh như vậy lại bảo không có mưu đồ đi.
- Khả Thiên à, chúng tôi lựa chọn hình phạt.
Tôn Khả Thiên suy nghĩ hình phạt, cố ý kéo dài thời gian một chút để tăng phần kịch tính.
- Hình phạt là… hủy hình phạt của lần cá cược lúc con nằm viện.
Đến bây giờ cô vẫn nhớ như in lần thua thê thảm ấy, cái gì mà phải lấy lòng Lôi Thần Phong, không được cãi lời anh ta.
Chuyện này cô không làm được.
Má Hoàng và Tiểu Dương đương nhiên không đồng ý, khó khăn lắm mới lừa được cô vào tròng, sao có thể bỏ qua.
- Không thể nào, lần trước và lần này là hai lần khác nhau mà.
- Vậy thì trả lời câu hỏi đi.
Má Hoàng ngẫm nghĩ, tuyệt đối không thể để cô ấy biết Lôi lão phu nhân là người đứng sau, nếu không cô sẽ cảnh giác nhiều hơn với bà, sẽ cản trở việc thúc đẩy mối quan hệ giữa hai người, đành phải lấy lùi làm tiến.
- Bỏ hình phạt lần trước đi.
Tôn Khả Thiển cười khẩy, vẻ đắc ý.
Có vẻ như thần may mắn lại mỉm cười với cô rồi, chiếc chai tiếp tục quay về phía Tiểu Dương.
Hay lắm, cô còn đòn quyết định chưa tung ra đâu.
- Hôm ở bệnh viện tôi nhìn thấy cô lén nhìn bác sĩ Lăng mấy lần.
Có phải cô thích anh ta rồi không?
Mặt Tiểu Dương bỗng đỏ rần, tuy là lắc đầu phủ nhận nhưng nét bối rối kia sao có thể qua mắt được cô và má Hoàng.
Nhìn cái vẻ có chết cũng không nhận kia càng khiến cô thích thú.
- Tiếc quá, bác sĩ Lăng vừa đẹp trai vừa tài giỏi, tính tình lại rất tốt nữa.
Nếu tôi là cô thì chắc chắn đã đổ rồi.
Câu nói quả báo có thể đến muộn nhưng nhất định sẽ đến quả không sai.
Bóng dáng cao lớn xuất hiện đột ngột khiến cô như chết đứng, hận không thể ngậm miệng kịp lúc.
Chỉ một mình cô nhìn thấy thôi, còn hai người họ thì không hề hay biết vì họ đang ngồi quay lưng về phía cửa..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...