Tổng Tài Ác Ma Và Cô Dâu Đến Từ Địa Ngục


Hắn cầm một chiếc ly cùng với chai rượu trong tay, chủ động bước đến trước mặt cô và Mạch Thường Tâm.
- May quá, tôi gặp được cả hai nhân sự cốt cán của bộ phận thiết kế ở đây.

Không biết tôi có thể mời giám đốc Tôn và trưởng phòng Mạch một ly không?
Mã Tề chủ động rót rượu, niềm nở mời chào.

Trong trường hợp này, nếu hai người từ chối công khai, chắc chắn hắn ta sẽ lấy cớ để làm khó Mạch Thường Tâm sau này.
Mạch Thường Tâm không hề có ý dè chừng, mỉm cười sáng lạn, tỏ ra vô cùng thích thú đối với sự nhiệt tình của Mã Tề.
- Giám đốc Mã, để tôi uống thay phần của giám đốc Tôn đi.

Anh thấy rồi đó, tay cô ấy bị thương, không nên sử dụng thức uống có cồn.
Ánh mắt Mã Tề khẽ động, ý cười càng thêm nồng đậm.

Lần này, mục tiêu của Mã Tề chính là Mạch Thường Tâm, vì chính cô đã khiến Mã Lệ trở thành kẻ tàn phế.

Trong rượu đã bị bỏ thuốc, chỉ cần uống vào thì sẽ không thể kiểm soát được bản thân mà trở nên phóng đãng.

Hắn ta cùng với Mã Lệ đã bố trí sẵn thiên la địa võng, dụ con cừu non Mạch Thường Tâm vào bẫy, sau đó khiến cô sống không bằng chết.
Chỉ một ly đã tác dụng ghê ghớm như vậy, thì hai ly sẽ khiến cô thống khổ như thế nào? Thấy Mạch Thường Tâm đã uống cạn hết hai ly, Mã Tề liền mỉm cười hài lòng.
- Ai da, giám đốc Mã, tôi thất lễ quá, tôi cũng phải mời lại anh một ly chứ nhỉ.
Nhân lúc bồi bàn đi tới, Mạch Thường Tâm tiện tay lấy ly rượu khác để mời Mã Tề.

Hắn ta không do dự gì mà uống cạn một hơi.

Chỉ có rượu trong chai của hắn mang đến mới bị hạ thuốc, còn ly rượu Mạch Thường Tâm mời hắn được lấy từ chỗ khác, đương nhiên không có vấn đề.
Mã Tề cố tình hỏi thêm vài câu xã giao để giữ chân hai người.

Đứng nói chuyện một lúc, Mạch Thường Tâm bỗng lảo đảo, phải vịn tay vào vai Mã Tề mới có thể đứng vững.

Tôn Khả Thiên lo lắng, muốn dẫn Mạch Thường Tâm về khu vực ngồi của phòng thiết kế, nhưng cô ấy lại từ chối khéo.
- Giám đốc Tôn trở về chỗ trước đi.

Tôi muốn vào nhà vệ sinh một chút.

Cô yên tâm, tôi sẽ không sao.
Mạch Thường Tâm quay trở lại nhà vệ sinh một mình, cũng phát giác ra tiếng gót giày đang đi theo mình.


Dựa vào âm thanh thì có thể đoán ra một người đang cách cửa phòng khoảng 3 mét, người còn lại khoảng 10 mét.

Trời sinh ra cô không chỉ có đôi mắt nhạy cảm với màu sắc, mà còn có cả đôi tai vô cùng thính.
Không ngoài dự đoán, người xuất hiện chính là Mã Tề.

Hắn ta nghĩ thuốc trong người Mạch Thường Tâm sắp phát tác nên đi theo để kiểm tra.

Khi vào tới nhà vệ sinh, hắn nhìn thấy sắc mặt cô đỏ bừng, còn liên tục dùng nước lạnh rửa mặt.
Lúc này Mã Tề đã bày ra vẻ mặt thâm hiểm, vô liêm sỉ.

Hắn ta cố tình tiếp cận gần Mạch Thường Tâm, bàn tay động chạm vào da thịt trắng nõn nà của cô.
- Giám đốc Mã, anh làm gì vậy? Buông tôi ra!
Mạch Thường Tâm hét lớn, còn không quên tung vài đòn đánh yếu ớt vào ngực hắn ta.

Những đòn này giống như đang gãi ngứa, thành công khơi dậy dục vọng trong người hắn.

Vốn dĩ theo kế hoạch ban đầu, sau khi Mạch Thường Tâm bị chuốc thuốc, sẽ có kẻ khác hành hạ cô, nhưng bây giờ Mã Tề đã thay đổi chủ ý.

Mạch Thường Tâm “ngon” như vậy, sao hắn có thể đành lòng nhường cho kẻ khác.
Dục vọng trong người Mã Tề càng dâng cao, dần dần không thể kiểm soát được.

Hắn điên cuồng nhào vô người Mạch Thường Tâm như một con thú hoang.

Lúc này, tiếng gót giày của người kia cũng sắp đến cửa.

Mạch Thường Tâm nhân cơ hội ấy thoát ra ngoài, lao thẳng vào người đàn ông đó.
Bất ngờ có người lao thẳng vào, lại còn dán chặt vào lồng ngực mình, Duật Trác Minh liền có hành động đẩy ra theo phản xạ.

Nhưng khi nhìn thấy người đang ôm mình là Mạch Thường Tâm, đôi tay liền dừng lại, lo lắng hỏi thăm.
- Trưởng phòng Mạch, có chuyện gì sao?
Mạch Thường Tâm khóc nấc, vừa khóc vừa nghẹn ngào cất giọng.
- Hu hu… Tổng giám đốc...!giám đốc Mã...anh ta… anh ta muốn làm nhục tôi…
Theo hướng ngón tay của Mạch Thường Tâm, Duật Trác Minh nhìn thấy một cảnh tượng hết sức hãi hùng.

Lúc này, Mã Tề đã phát điên.


Hắn ta trông giống một con chó đực đang trong thời kỳ động dục, điên cuồng mà làm ra những hành động biến thái trong nhà vệ sinh.

Hắn tự xé rách quần áo trên người, không ngừng tự xoa nắn thứ ở giữa hai chân của mình, còn phát ra thanh âm tởm lợ.m.
- Thằng ch.ó này! Mày chán sống rồi à?
Sắc mặt Duật Trác Minh tối sầm, kéo Mạch Thường Tâm úp mặt vào ngực mình, để cô không phải nhìn thấy những thứ dơ bẩn đó.

Mã Tề điên loạn, nhào đến phía Mạch Thường Tâm thì bị Duật Trác Minh đấm cho một cú, sau đó còn lãnh thêm một cước đá với lực đạo cực lớn.
- Tổng giám đốc, tôi sợ… chúng ta mau rời khỏi đây thôi.
Nếu không vì Mạch Thường Tâm thì chắc chắn Duật Trác Minh đã phế luôn thứ bệnh hoạn kia của Mã Tề.

Mạch Thường Tâm vẫn còn sợ hãi, cứ bám chặt lấy cánh tay của Duật Trác Minh, đã vậy nước mắt còn lấm lem như vừa mới bị anh ăn hiếp.
Bản tính của Duật Trác Minh vốn đơn thuần, không nghĩ rằng khi mình xuất hiện cùng Mạch Thường Tâm với bộ dạng này lại khiến những thành viên khác trong Lôi gia dậy sóng.

Lăng Ngạn Nhiên rất thích trêu đùa Duật Trác Minh, đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội hiếm có đang phơi bày trước mặt.
- Minh à, em đã làm gì khiến con gái nhà người ta khóc thương tâm như vậy? Kẻ khù khờ nhà em cũng đã biết “hắc hóa” rồi hả?
Không đợi Duật Trác Minh kịp lên tiếng thanh minh, Lôi lão phu nhân đã rời bỏ ghế của mình, đến ngồi tai vị trí bỏ trống bên cạnh Lăng Ngạn Nhiên.

Cứ mỗi khi thấy cháu trai của mình tiếp xúc với cô gái nào đó, bà lại mong đó sẽ trở thành cháu dâu của mình.

Hơn nữa cô gái này trông rất khả ái và đáng yêu.
Lôi lão phu nhân không hỏi chuyện Duật Trác Minh mà trực tiếp cầm lấy tay Mạch Thường Tâm, kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình.
- Cháu ngoan đừng khóc.

Có phải thằng Minh bắt nạt cháu không? Nếu nó thực sự làm chuyện có lỗi với cháu, bà nhất định bắt nó chịu trách nhiệm.
Mạch Thường Tâm bối rối nhìn Duật Trác Minh, anh thì bất lực thở dài.
- Không phải như bà nghĩ đâu.

Cô ấy là trưởng phòng thiết kế mới của Lôi thị, tên là Mạch Thường Tâm.

Vừa rồi trong nhà vệ sinh,…
Duật Trác Minh đang định nói tiếp thì thấy nước mắt của Mạch Thường Tâm lại chảy xuống, đành nuốt vội những lời sắp tuôn ra khỏi miệng.

Nếu bây giờ anh nói cô suýt bị Mã Tề giở trò đồi bại trước mặt mọi người, chắc chắn sẽ hủy hoại thanh danh của cô.

Nào ngờ, sự ngập ngừng này lại là nguồn cơn của những hiểu lầm sau đó.

Lôi lão phu nhân lấy tay đánh mạnh vào người Duật Trác Minh, lầm bầm chửi.
- Cái thằng này, sao cháu có thể ở trong nhà vệ sinh mà ức hiếp con gái nhà người ta chứ?
Lăng Ngạn Nhiên cười cười, tiếp tục trêu chọc.
- Không bà ơi, bây giờ giới trẻ rất thích những không gian mới lạ.
Duật Trác Minh vuốt ngược tóc mái, bất lực chịu trận.

Tình huống tiến thoái lưỡng nan này thật khó chịu, giải thích không được, không giải thích thì bị hiểu lầm.

Anh nhìn thẳng vào Mạch Thường Tâm, ý nói cô hãy nói gì đó để thanh minh đi.
Mạch Thường Tâm thôi nước mắt, vừa nấc, vừa nói đứt quãng.
- Chuyện đã xảy ra cháu không muốn nhắc lại.

Tổng giám đốc là người tốt, cháu không dám oán trách nửa lời.

Mọi người đừng hiểu lầm anh ấy.
Duật Trác Minh thở phào, chí ít bản thân đã được minh oan, nhưng không hiểu vì sao sắc mặt của bà ngoại và anh Ngạn Nhiên lại xấu như vậy.

Bà ngoại còn đánh anh thêm mấy cái.

Duật Trác Minh vừa bực mình, vừa tỏ ra oan ức.
- Bà ngoại, cháu có làm gì sai đâu.

Chẳng phải cô ấy đã giải thích rồi sao?
- Thằng chết tiệt, đã làm sai lại còn cãi cố.
Đe dọa Duật Trác Minh xong, Lôi lão phu nhân ngay lập tức quay lại cuộc trò chuyện với Mạch Thường Tâm.
- Ngoan, ta là bà ngoại của thằng Minh.

Cháu đừng sợ, có chuyện gì cứ nói cho ta biết.

Nếu không ngại thì cháu cứ gọi ta là bà ngoại giống thằng Minh đi.
Duật Trác Minh nhăn mặt.
- Bà ơi, không phải...
Lôi lão phu nhân liếc mắt cảnh cáo khiến anh im bặt.
- Lôi lão phu nhân, giữa cháu và tổng giám đốc chỉ là mối quan hệ cấp trên với nhân viên thôi.

Mong bà đừng hiểu lầm anh ấy.

Cháu xin phép rời đi trước ạ.
Mạch Thường Tâm cúi đầu chào, sau đó rời đi dứt khoát, vứt lại Duật Trác Minh khù khờ phải một mình đối diện với sự bức cung và tra khảo của Lôi lão phu nhân.
Buổi sáng, Mã Tề tỉnh dậy, thấy mình nằm trong căn phòng xa lạ, đang ôm một cái xác lạnh lẽo bên cạnh.

Hắn hoảng hốt đẩy cái xác đấy ra, lại thấy cô ta có vài phần quen thuộc.


Mặc dù khuôn mặt ấy đã bị cào mấy đường, nhưng hắn vẫn có thể nhận ra đó là Mã Lệ.
Mã Tề không chút ấn tượng về những chuyện đã xảy ra đêm qua, chỉ nhớ được mình đi theo Mạch Thường Tâm vào nhà vệ sinh.

Cô bị chuốc thuốc, sau đó hắn đã mang cô về phòng và mây mưa một đêm.

Như thế nào mà người đang nằm bên cạnh hắn lại là Mã Lệ, bây giờ chỉ còn là cái xác chết?
Mã Tề chưa kịp hoàn hồn thì nhận được một đoạn video từ tài khoản nặc danh.

Hắn vội vã mở ra xem.

Trong ấy là toàn bộ quá trình hắn phát điên, hành hạ Mã Lệ ở trên giường bằng những phương thức tàn bạo để thỏa mãn dục vọng.

Vì không chịu nổi tiếng la hét, phản kháng của Mã Lệ nên hắn đã tiện tay bóp cổ để cô ta phải im lặng.

Cuối cùng tiễn cô ta xuống địa ngục.
Mã Tề chắc chắn bản thân đã bị hạ thuốc nên mới mất đi lý trí như vậy.

Hắn nhìn Mã Lệ chết không nhắm mắt, nội tâm càng thêm hoảng sợ.

Đột nhiên điện thoại đổ chuông khiến hắn giật nảy mình.
- Sao hả, đoạn video hấp dẫn chứ? Sẽ thế nào nếu nó được phát tán ra ngoài?
Đối diện với sự uy hiếp, Mã Tề vừa giận dữ vừa gào lên như kẻ điên.
- Mày là thằng nào? Vì sao lại muốn hại tao?
Đầu dây bên kia không trả lời câu hỏi của hắn, giữ nguyên một mảnh im lặng để khiêu khích đối phương.
- Mày muốn gì hả thằng khốn?
- Dùng Lâm Nhã Kỳ để đổi lấy đoạn video gốc.
Cuối cùng thì người gọi đến cũng nói ra mục đích thực sự của mình.
- Tao không biết cô ta ở đâu.
Người kia cười lạnh, sau đó đột ngột tắt máy.

Mã Tề sợ hãi, vội vàng gọi lại số máy vừa rồi nhưng không liên lạc được.

Cả người hắn phủ đầy mồ hôi hột, đã bị dọa đến mức thần hồn nát thần tính rồi.
Cách đây hai hôm, Lâm Nhã Kỳ có liên lạc với hắn để bàn bạc về chuyện hợp tác.

Cô ta nói đang nắm trong tay thứ có thể hủy diệt Tôn Khả Thiên cũng như Lôi Thần Phong.

Nhưng Mã Tề đã thẳng thừng từ chối, nên không biết cô ta đang ở phương trời nào.

Bây giờ hắn bị mắc kẹt trong cái bẫy của chính mình, muốn tự thoát thân thì phải cật lực tìm ra cô ta..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận