Ngay khi Tôn Khả Thiên đặt chân xuống sân bay, cô đã có cảm giác bị ánh mắt thần bí nào đó chăm chăm nhìn vào.
Những hình ảnh đầu tiên của cô đã được máy ảnh chụp lấy.
Lôi Thần Phong tựa lưng vào ghế, chăm chú nhìn vào màn hình máy tính.
Cô đã quay trở lại và bước vào địa phận của anh.
Chỉ cần cô đặt một chân vào ranh giới này thì đừng mong có ngày quay trở ra.
Tôn Khả Thiên về tới biệt thự, chưa kịp nghỉ ngơi đã nhận được thông báo từ trợ lý.
Phía Lôi thị sẽ mở tiệc vào tối nay để chào mừng cô quay trở lại.
Tôn Khả Thiên cười lạnh.
Chào mừng cô quay lại, hay ăn mừng vì đã ra đòn phủ đầu thành công? Cô ngay lập tức từ chối tham gia vì lý do sức khỏe.
Hợp đồng không quy định, cần gì phải nhọc lòng.
Một lúc sau, trợ lý gọi điện lại, báo bằng chủ tịch bên ấy nói nếu cô mệt, anh ta sẵn sàng tổ chức tiệc tại biệt thự của cô, để cô không phải mất công di chuyển.
Rõ ràng anh đang có ý bức ép người, nhưng cô chẳng thể từ chối.
Đến tối, Tôn Khả Thiên cùng Thập Nhất đến địa điểm đã được thông báo.
Hôm nay Thập Nhất diện một bộ tây phục, tuy anh ta không thích những thể loại đồ này, nhưng để phù hợp với bữa tiệc, đành ép buộc bản thân phải mặc vào.
Đến nơi, nhân viên nhà hàng dẫn cô và Thập Nhất đến một khu vực sang trọng, không giống như nơi để tổ chức tiệc chào mừng.
Quả nhiên, khi Tôn Khả Thiên bước vào phòng thì thấy một mình Lôi Thần Phong đang ngồi đó.
Mặc dù chỉ nhìn thấy từ phía sau, cô cũng có thể đoán được phần nào gương mặt đáng sợ của người đàn ông ấy.
Cô do dự, không có can đảm bước thêm, sau đó quay lưng đi, kéo theo cả Thập Nhất với ý định rời khỏi.
Nhưng gót giày còn chưa qua bậc cửa đã bị thanh âm lãnh đạm ngăn lại.
- Có vẻ như cô Tôn không muốn ở lại buổi tiệc chào mừng này nhỉ?
Tôn Khả Thiên dừng bước, biết mình đã bị phát hiện, càng không có khả năng bỏ đi, nên đã kéo theo Thập Nhất cùng mình bước đến trước mặt Lôi Thần Phong.
Anh cầm ly vang đỏ, sau đó lắc nhẹ dưới ánh đèn pha lê.
Từng động tác thong dong, chuẩn chỉ phô diễn trước mặt cô.
- Tôi chỉ đến tiệc chào mừng của Lôi thị, chứ không có nghĩa vụ phải tham gia những buổi gặp mặt nhảm nhí như thế này.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
2.
Hôn Nhân Lừa Gạt
3.
Hôn Luyến [ABO]
4.
Tình Yêu Hữu Danh Vô Thực
=====================================
Lôi Thần Phong nhướng mày, từ từ nhấp một ngụm rượu, môi mỏng khẽ cong, ngập tràn ẩn ý.
- Nhảm nhí? Một mình tôi chưa đủ đại diện cho Lôi thị sao? Cô Tôn thì khác, đến dự tiệc chứ đâu phải vào hang cọp, cần gì phải mang theo vệ sĩ cấp cao thế kia.
Anh vừa nói, vừa nheo mắt thâm hiểm, mang sát khí nồng đậm đặt vào Thập Nhất, sau đó gọi tên Ám Dạ.
Anh ta ngay lập tức xuất hiện với mục đích rõ ràng, đó chính là mang Thập Nhất ra ngoài.
Thập Nhất đương nhiên không phải kẻ dễ chọc, khi thấy Ám Dạ có ý định chạm vào cánh tay mình để kéo ra, ngay lập tức né tránh, cùng lúc tung đòn phản công.
Hai người vốn ngang tài ngang sức, nhưng vì hôm nay Thập Nhất mặc tây phục, khiến động tác giảm đi vài phần linh hoạt, chẳng mấy chốc đã bị yếu thế.
Ám Dạ nhân cơ hội đó liền khống chế tay, kéo anh ta ra ngoài.
Đến khi khuất khỏi tầm mắt của Lôi Thần Phong, Ám Dạ mới buông ra.
Thập Nhất không an tâm để cô ở trong phòng một mình với Lôi Thần Phong, liều mình quay lại, nhưng một lần nữa bị Ám Dạ khống chế, đè chặt vào tường.
- Nếu cậu xuất hiện bây giờ, càng khiến chủ tịch nổi giận hơn.
Chủ tịch rất ghét ở bên cạnh phu nhân có người đàn ông khác.
Yên tâm đi, chủ tịch sẽ không làm gì phu nhân.
Ở trong phòng, Tôn Khả Thiên vẫn đứng yên như cũ, chẳng có ý định thỏa hiệp, ngồi xuống dùng bữa cùng Lôi Thần Phong.
Đây là lần đầu tiên cô và anh gặp lại sau ly hôn.
Cô không hề mong muốn có cuộc hội ngộ này, chỉ vì hoàn cảnh bắt buộc mà phải đối diện nhau bằng ánh mắt thù hằn.
Cảm giác nhìn người anh trai cùng cha khác mẹ đã cùng mình phát sinh quan hệ đâu hề dễ chịu chút nào.
Anh không nhìn cô, vẫn dồn sự chú ý vào ly rượu vang đỏ, bắt đầu buông lời dò xét.
- Cô Tôn sợ tôi đoán được thứ cô đang che giấu hay sao?
Tôn Khả Thiên bỗng căng thẳng, anh nói vậy là có ý gì? Có phải anh đã nghi ngờ rồi?
- Cô ngồi đi, tôi không muốn có hành vi khiếm nhã với phụ nữ.
Tôn Khả Thiên ngồi xuống theo mệnh lệnh, hai tay giấu dưới bàn siết chặt, cố gắng lấy lại bình tĩnh để đấu trí với người đàn ông này.
Đầu tiên, cô phải xác nhận xem những điều anh vừa nói chỉ là vu vơ hay thực sự anh đã nghi ngờ rồi.
- Chủ tịch Lôi, anh nghĩ tôi còn gì để che giấu nữa? Anh năm lần bảy lượt bức ép tôi phải quay lại hợp tác với Lôi thị, mặc dù chúng ta đã ly hôn.
Có thể xem đây là hành vi khiếm nhã với phụ nữ không?
Lôi Thần Phong ngồi thẳng lưng, nâng tầm mắt lên, xoáy sâu vào con ngươi đen thẫm nhưng chứa đựng đầy bất an của cô.
Dù cách một chiếc bàn, nhưng cô rất nhạy cảm với mùi đàn hương thoang thoảng, tản mạn ra theo từng hơi thở và cử chỉ của anh.
- Công việc không liên quan đến tình cảm, cô Tôn hiểu rõ nguyên tắc này mà.
Hơn nữa, số tiền bồi thường đó không hề quá sức đối với tài chính của Milan Fashion, như vậy không thể xem là tôi bức ép.
Nhưng tôi có một thắc mắc, cô quyết định quay lại hợp tác với Lôi thị thay vì chọn một phương án trong tầm tay, vì sao vậy?
Cô bất động, tựa một bông hoa nhỏ đang bị bóc từng lớp cánh, đến lúc trần truồng, chỉ còn mỗi nhị trên thân.
Sự bất an trong lòng cô càng trào dâng như thủy triều cuộn sóng.
Cô không thể để anh nghi ngờ về nguyên nhân cô quay lại, liền viện ra cái cớ hợp lý.
- Đối với tôi, thiết kế thời trang là công việc rất thiêng liêng.
Tôi không muốn vô trách nhiệm với nó.
Nếu đã ký hợp đồng, tôi nhất định sẽ tuân theo.
Lôi Thần Phong cười như không cười, mắt chim ưng vẫn tiếp tục dò xét từng biểu cảm của cô.
Từng lời buông ra đều chứa đầy ẩn ý.
- Thì ra mọi trách nhiệm của cô đều dồn cho công việc, vậy nên mới có thể dễ dàng từ bỏ những thứ khác.
Cô biết anh đang âm thầm nhắc nhở về chuyện mình từ bỏ đứa bé.
Cô nhân cơ hội này khiến anh càng thêm chắc chắn, cô đã nhẫn tâm làm chuyện ấy.
- Chủ tịch Lôi nói đúng rồi đấy.
Công việc là thứ duy nhất có thể khiến tôi vui vẻ, còn lại chỉ như gió thoảng mây bay.
Đuôi mắt anh khẽ nheo lại, rõ ràng không vừa ý với câu trả lời vừa rồi.
Hàn khí từ trong người anh tản mạn ra xung quanh, bao phủ lấy toàn thân bé nhỏ của cô, khiến cô càng thêm run rẩy.
- Cô Tôn đã bao giờ hối hận về những chuyện mình từng làm hay chưa?
Anh đang cho cô cơ hội, chỉ cần cô nói bản thân đã hối hận, hoặc chí ít là có chút áy náy thì mọi thứ chuẩn bị bày ra trước mắt cô sẽ được thu lại.
Nhưng câu trả lời thốt ra từ miệng cô đã khiến cơ hội nhoi ấy tan thành mây khói.
Cô uống một ngụm rượu vang lớn, sau đó rành mạch nói ra từng từ lãnh khốc, giết chết sự hy vọng cuối cùng của đối phương.
- Tôi chưa bao giờ hối hận về những chuyện mình đã làm.
Cô uống thêm một ngụm rượu, rồi tiếp lời.
- À thì cũng có một chuyện khiến tôi canh cánh trong lòng, đó chính là quen biết một dã đàn ông họ Lôi.
Cô bấm bụng nói ra những lời trái với lòng mình.
Cô thầm nghĩ bản thân đã làm đến mức này, chắc anh không còn bất kỳ nghi ngờ gì về chuyện cô lén giữ lại bé con.
Sự căng thẳng nơi cô cũng dần tiêu tan, theo đó chuyển từ thế bị động sang chủ động.
- Tôi hơi đói, chúng ta nên ăn thôi nhỉ.
Cứ như vậy Tôn Khả Thiên kiên trì ngồi ăn từ đầu bữa đến cuối bữa những món ăn nhạt nhẽo này.
Mặc dù cô chỉ dán mắt vào đồ ăn, nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo từ anh.
Đến món canh hầm, cô ngửi thấy một mùi tanh nồng, tuy nhiên vẫn cố gắng cho vào miệng một miếng.
- Có phải cô Tôn thấy món ăn này rất ngon miệng?
Trước câu hỏi của Lôi Thần Phong, cô chỉ biết cố gắng tỏ ra ngon miệng như anh nói, sau đó gật đầu như một sự xác nhận.
Anh cười lạnh, hạ ngữ khí thấp xuống mức cực điểm.
- Nghe nói đó là món đặc biệt nhất của nhà hàng này, được làm từ những con thỏ còn nằm trong bào thai thỏ mẹ, chưa được sinh ra.
Tôn Khả Thiên không kịp nuốt trôi qua cổ họng đã bị lời nói của anh dọa sợ.
Cô chỉ muốn mang những thứ vừa ăn xong nôn ra ngoài.
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh băng của đối phương, cô đành dằn lòng nuốt ngược vào trong.
Sau khi nuốt hết, cô phải uống một ngụm rượu vang lớn để áp chế đi mùi vị vừa rồi, còn không quên nói lời khen ngợi.
- Đúng là rất ngon.
Tôi ăn no rồi, cảm ơn chủ tịch Lôi vì bữa tối hôm nay.
Tôi hơi mệt, xin phép rời đi trước.
Dứt lời, Tôn Khả Thiên liền đứng dậy đi ra ngoài, mà người đàn ông cũng không có ý định ngăn cản, vẫn ung dung tựa lưng vào ghế, thưởng thức hết chỗ rượu vang đỏ còn sót lại trong ly.
Thập Nhất thấy cô trở ra, liền bước đến bên cạnh để hỏi han tình hình, nhưng cô đã đưa tay ra hiệu mình vẫn ổn, anh không cần lo lắng, cũng không cần đứng quá gần cô.
Ở đây còn có Ám Dạ, nên Tôn Khả Thiên không để lộ quá nhiều cảm xúc ra bên ngoài.
Đến khi rời khỏi khu vực hiện tại, cô mới chạy vội vào nhà vệ sinh.
Cô nôn thốc, nôn tháo, đến khi không còn chút gì trong dạ dày mới có thể ngừng lại.
Cô nhìn khuôn mặt xanh tái của mình trong gương, rồi dùng nước lạnh buốt để khiến bản thân tỉnh táo.
Cô tự an ủi bản thân rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Nhưng mọi chuyện đang phơi bày rõ rành rành trước mặt, sao có thể tự lừa dối bản thân được đây?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...