Những tiếng “tít tít” ám ảnh, văng vẳng bên tai, vừa mơ hồ lại vừa chân thực, kéo Tôn Khả Thiên thoát khỏi cơn mê.
Cô cảm giác được sự sống lại tiếp tục chảy trong cơ thể này.
Cô chưa chết.
Cơn đau dai dẳng khắp người, khiến cô không thể cử động tay chân, đến cả việc hít thở cũng khó khăn vô cùng.
Cô cố gắng hết sức nâng mí mắt nặng trĩu, cuối cùng cũng có thể mở mắt ngắm nhìn thế giới.
Trong ảo ảnh mơ hồ trước mặt, cô dần nhận ra Giao Giao và anh Diệc Quân đang túc trực bên mình.
Thấy Tôn Khả Thiên đã tỉnh lại, Đồng Lệ Giao không cầm được cơn xúc động, nghẹn ngào cất giọng.
- Cuối cùng cậu cũng đã tỉnh rồi, Khả Thiên.
Cô mỉm cười vô lực, muốn nâng tay để lau nước mắt cho Giao Giao, nhưng lại không thể, cuối cùng đành nằm im bất động, nặng nhọc thều thào.
- Khóc gì vậy, đồ mít ướt? Mình đã chết đâu…
Tôn Khả Thiên không biết mình đã bôn mê 7 ngày, 7 đêm.
Trong thời gian này, Đồng Lệ Giao gần như đã túc trực bên cô không rời; phần vì lo lắng, phần vì tự trách, do kế hoạch của mình nên Khả Thiên và Lôi Thần Phong xảy ra chuyện.
Tôn Khả Thiên lại một lần nữa muốn vực bản thân mình ngồi dậy, nhưng cơn đau nhức dai dẳng lại hiện lên rõ ràng hơn.
Đáng ghét thật!
- Em vừa mới tỉnh dậy, đừng cử động nhiều.
Em muốn tự phế tay chân mình mới chịu sao?
Đối với cô em gái ương bướng này, Tôn Diệc Quân phải nghiêm giọng một chút, nếu không cô sẽ thực sự đày đọa bản thân mình đến chết.
Đáng lẽ ngay từ đầu, anh không nên đồng ý cho Thập Nhất dạy cô lái xe.
Giờ thì hay rồi, cô dám làm liều, cầm lái để thoát khỏi truy đuổi của của đám xã hội đen, không biết do gan lớn, hay thực chất không có lá gan đây.
Đã vậy, khi rơi vào tình thế nguy hiểm, cô chỉ biết cầu cứu Thập Nhất, còn người anh trai này mang vứt đi đâu? Khi ấy, thay vì cô kích hoạt định vị GPS khẩn cấp và liều mạng lái xe chạy trốn, mà trực tiếp gọi điện cho anh, thì không cần động một ngón tay, bọn xã hội đen kia cũng không dám làm gì.
Mặc kệ lời nặng nhẹ của Tôn Diệc Quân, Tôn Khả Thiên đưa mắt nhìn xung quanh để tìm kiếm bóng hình khác, nhưng nhìn mãi cũng không thấy người ấy xuất hiện.
Những ký ức kinh hoàng của vụ tai nạn ùa về, trong lòng cô bỗng dưng hoảng hốt.
- Anh Thần Phong đâu?
Đồng Lệ Giao cố gắng cầm nước mắt, vội đánh trống lảng qua việc khác.
Cô sợ rằng nếu Khả Thiên biết tình trạng của Lôi Thần Phong thì sẽ không chịu nổi đả kích này.
- Cậu mới tỉnh dậy có thấy đói không? Hay là mình nấu chút gì cho cậu ăn nhé.
Tôn Khả Thiên đứng hình vài giây, sau đó cả nội tâm rơi vào cơn hoảng loạn.
Khóe môi cô run rẩy, khó khăn lắm mới lại cất lời.
- Mình hỏi anh Thần Phong đâu? Anh ấy như thế nào rồi?
Đối diện với sự im lặng của Đồng Lệ Giao, Tôn Khả Thiên gần như phát điên.
Cô dồn hết sức lực để gồng bản thân ngồi dậy, nhưng vì cơ thể suy nhược, khắp người lại đầy vết thương, nên chỉ vực được giữa chừng, rồi cả thân mình lại rơi tự do xuống giường.
Cơ thể xanh xao lọt thỏm giữa giường bệnh trắng toát, cô thoi thóp hít từng hơi nặng nhọc, cố gắng đè ép cơn đau nơi lồng ngực trái để giữ lý trí tỉnh táo.
Hốc mắt cô đỏ hoe, hơi thở hỗn loạn tựa như một kẻ điên.
- Anh Diệc Quân, anh nói với em đi, anh Thần Phong sao rồi? Hả?
Cô gào lên trong tuyệt vọng, nhưng đổi lại vẫn chỉ là sự im lặng của hai người.
Trong đầu cô đang nghĩ đến những viễn cảnh tồi tệ, trước lúc hôn mê, cô cảm nhận được hơi thở yếu ớt của anh đang phả lên mặt mình, mùi máu tanh nồng, tiếng gào thét, không lẽ nào…
Tôn Khả Thiên đang kích động, đột nhiên rơi vào câm lặng, như mất hết hồn vía; khuôn mặt vốn đã tái nhợt nay càng thêm trắng bệch như người đã chết.
Cô lấy tay ôm chặt lấy lồng ngực mình, nước mắt không cầm được mà trào ra, ướt đẫm tóc.
Vì cơ thể quá suy nhược, nên những tiếng khóc nghẹn chỉ ở nơi cổ họng mà không thể nào thoát ra ngoài.
Đồng Lệ Giao không muốn nhìn thấy Tôn Khả Thiên đau đớn như vậy, đành nói cho cô biết tình trạng hiện giờ của Lôi Thần Phong.
Chỉ mong sau khi biết rồi, cô vẫn còn giữ được bình tĩnh.
- Khả Thiên à, cậu phải thực sự bình tĩnh khi nghe mình nói.
Lôi Thần Phong chưa chết, nhưng mà…
Tôn Khả Thiên nín thở, giương đôi mắt ngấn lệ nhìn Đồng Lệ Giao, chờ đợi những điều tồi tệ sắp ập đến.
- Tình trạng của Lôi Thần Phong không mấy khả quan.
Lúc mới nhập cấp cứu, phần đầu bị chấn thương nghiêm trọng, hình ảnh trên MRI và MSCT sọ não cho thấy có xuất huyết nội sọ, khối choáng chỗ lan rộng, gây chèn ép não thất 4.
Tuy áp lực nội sọ đã ổn định, nhưng rất khó kiểm soát.
Phần lồng ngực suýt bị xuyên thủng do chắn trước tay lái, vết thương xuyên qua thành phổi, gây tràn máu và tràn khí màng phổi lượng lớn.
Phía bệnh viện ShinWa đã cử những chuyên gia đầu ngành và thầy Lăng qua bên này để rước anh ấy về bằng chuyên cơ.
Ngày hôm nay sẽ khởi hành.
Tôn Khả Thiên cắn chặt môi để giữ bản thân tỉnh táo.
Những thông tin này dường như đã vượt quá sức chịu đựng đối với một kẻ yếu đuối.
Cô liên tục đấm mạnh vào lồng ngực mình, khiến những vết thương chưa kịp lành lại rướm máu.
- Vì sao anh lại che chắn cho em? Lôi Thần Phong, anh muốn khiến em sống không bằng chết bằng cách này sao?
Đồng Lệ Giao ôm chặt lấy Tôn Khả Thiên, để cô không tiếp tục tự làm tổn thương mình nữa.
Lúc này, chẳng hiểu Tôn Khả Thiên lấy đâu ra sức lực để vực thân mình ngồi dậy.
Cô dùng hết sức bình sinh của mình mà vươn người đến gần Tôn Diệc Quân, túm chặt lấy vạt áo của anh rồi van nài.
- Em muốn đi gặp anh ấy, cầu xin anh mang em đi gặp anh ấy.
Nếu không nhìn thấy anh ấy bây giờ, em sẽ chết mất.
Tôn Khả Thiên khóc nghẹn, mặc dù cơ thể này đã quá mức mệt mỏi, nhưng cô không cho phép mình ngủ.
Nếu cô nhắm mắt, sợ rẳng sẽ không bao giờ có thể gặp lại.
Thứ duy nhất tồn tại trong đầu cô bây giờ là được gặp anh, nếu không, ngay cả dũng khí để tiếp tục hít thở cũng không còn.
Đáy mắt Tôn Diệc Quân thập phần phức tạp, không chỉ vì đau lòng cho Tôn Khả Thiên, mà điều cô cầu xin thật không dễ dàng.
Chuyện Lôi Thần Phong bị đám xã hội đen gây tai nạn ngay trên đất Milan, sau khi tham dự lễ cưới của chủ tịch tập đoàn Milan Fashion đã khiến toàn bộ thế lực ngầm ở châu Á dậy sóng.
Lực lượng được cử sang Milan để đưa Lôi Thần Phong về nước không đơn giản chỉ có nhân viên y tế đến từ bệnh viện ShinWa, mà còn có thế lực khác.
Theo như thông báo, có lẽ bây giờ Lôi Thần Phong đang trên đường đến chuyên cơ, muốn tiếp cận khó khăn vô cùng.
Nhưng với tính cách của Khả Thiên, nếu bây giờ không được gặp mặt Lôi Thần Phong, nhất định sẽ trở nên điên loạn.
- Anh có thể đưa em đến đó, nhưng thời gian gặp mặt không thể quá 5 phút.
Tuy nhiên anh có một điều kiện, bất kể cậu ta sống chết thế nào, em cũng phải ngoan ngoãn quay trở về đây điều trị chấn thương của mình.
Nếu em vi phạm giao ước, cả đời này đừng mong có cơ hội nhìn mặt cậu ta thêm lần nữa, cho dù đó là di ảnh đi chăng nữa.
Tôn Diệc Quân phải dằn lòng nói ra những điều nhẫn tâm như vậy, vì anh biết chắc chắn khi nhìn thấy Lôi Thần Phong ở tình hình hiện tại, cô sẽ hoàn toàn suy sụp.
Phải uy hiếp tàn nhẫn như vậy mới có thể khiến cô gái cứng đầu này thôi không đày đọa bản thân mình.
Sau một cuộc điện thoại, Tôn Diệc Quân đã hạ lệnh, huy động lực lượng dưới trướng của mình gây nhiễu loạn đội hình đang bảo vệ Lôi Thần Phong trên đường ra sân bay.
Trên chiếc phi cơ chuyên dụng, những trang thiết bị y tế để theo dõi và cấp cứu đã được chuẩn bị sẵn sàng.
Các bác sĩ đầu ngành cùng ekip dày dặn kinh nghiệm đang túc trực.
Chặng đường từ bệnh viện quốc tế Milan đến sân bay được phong tỏa, đảm bảo xe cấp cứu vận chuyển người bệnh có thể đi với tốc độ nhanh nhất.
Phía sau, có đến 5 chiếc xe hạng chuyên dụng trong quân đội, ở trong đó toàn là những người hàng đầu của thế lực ngầm châu Á đến để hộ tống người bệnh.
Đoàn xe này đang phóng nhanh trên đường thì phải dừng lại vì sự cố, chỉ có mỗi chiếc xe cấp cứu được lọt qua.
Những tên máu mặt trên xe chuyên dụng bị giữ lại, liền lôi hết vũ khí ra để chiếm thế thượng phong, nhưng kẻ chặn đường cũng ghê gớm chẳng kém.
Hai kẻ đại diện cho Thập Tứ Ma Quân là Thập Nhị và Thập Tam bước xuống xe, yêu cầu được kiểm tra 5 chiếc xe chuyên dụng kia, vì có thông tin ở trên ấy bị gài bom.
Thời gian yêu cầu ngừng xe chỉ 5 phút, không ảnh hưởng quá nhiều đến lộ trình, nên bọn họ đành nhắm mắt cho qua.
Cả đám người đồng loạt xuống xe để người của Thập Nhị và Thập Tam lục soát.
Còn về chiếc xe cấp cứu được cho qua, lúc gần đến vị trí phi cơ thì tài xế bị khống chế.
Nhân cơ hội này, Thập Nhất mở cửa phía sau xe cấp cứu, sau đó dẫn Tôn Khả Thiên bước vào.
Lăng Ngạn Nhiên là bác sĩ trúc trực trên xe, đột nhiên bị một khẩu súng lạnh lẽo dí vào đầu, cùng với ánh mắt nồng đậm sát khí của người đàn ông cầm súng uy hiếp.
Tôn Khả Thiên như một cái xác không hồn, chật vật lê đến gần chỗ Lôi Thần Phong, toàn thân cô bị chấn thương không nhẹ, thậm chí bộ đồ bệnh nhân trên người vẫn còn dính máu.
Trên người Lôi Thần Phong chằng chịt vết thương lớn nhỏ, vẻ mặt xanh tái như chẳng còn chút máu.
Tôn Khả Thiên cố gằng đè nén hơi thở hỗn loạn, thoi thóp nắm chặt lấy tay anh, rồi thổi từng luồng hơi yếu ớt vào nơi ấy, hy vọng sẽ khiến anh cảm nhận được chút hơi ấm của mình.
Cô run rẩy, áp đôi tay lạnh băng vào má mình.
Sự lạnh lẽo xuyên thẳng vào từng tế bào, khiến trái tim cô quặn thắt, nước mắt không cầm được lại rơi xuống.
- Lôi Thần Phong, anh chỉ đang dùng tính mạng của mình để giăng bẫy, lừa gạt em thôi đúng không? Em đến rồi, anh mở mắt ra đi.
Đáp lại lời khẩn cầu của cô là sự im lặng đến đáng sợ.
Toàn thân anh lạnh lẽo, đến cả hơi thở cũng yếu ớt như ngọn đèn sắp cạn dầu.
- Em tự lấy dây cột chân mình lại rồi, em sẽ không chạy nữa.
Cầu xin anh hãy mở mắt nhìn em đi mà…
Mặc kệ Tôn Khả Thiên khóc đến mức khản giọng, vẫn chẳng có sự hồi đáp nào cả.
Thì ra đây mới là sự đau đớn tột cùng, thì ra đây chính là những nỗi đau anh đã phải gánh chịu.
Bây giờ thì cô đã thấm thía rồi.
- Đã hết 5 phút.
Chúng ta phải đi thôi.
Thập Nhất canh giờ, vội lên tiếng nhắc nhở.
Nếu không nhanh rời khỏi, đến lúc 5 chiếc xe kia đuổi kịp thì sẽ vô cùng rắc rối.
Mí mắt Tôn Khả Thiên nặng trì như đá, mọi thứ xung quanh dần trở nên mơ hồ, có thể vực thân thể yếu ớt này đến tận bây giờ đã là kỳ tích.
Cô chưa muốn ngã xuống, cô phải dùng sự tỉnh táo cuối cùng của mình để thốt ra những điều đã chôn sâu tận đáy lòng.
- Lôi Thần Phong, anh nghe cho rõ đây.
Em thực sự rất yêu anh, yêu đến mức tê tâm liệt phế.
Nếu anh dám chết, em sẽ xuống tận quỷ môn quan để tìm anh.
Anh biết em vẫn luôn ngu ngốc như vậy mà…
Đó là những lời cuối cùng mà Tôn Khả Thiên có thể nói trước khi mang cả thân mình đổ gục xuống sàn.
Đến lúc ngất đi, cô vẫn giữ chặt tay anh không buông.
Lăng Ngạn Nhiên mặc kệ bị họng súng kề sát đầu, muốn bước lên để đỡ lấy cô, nhưng Thập Nhất đã nhanh hơn một bước.
Thập Nhất gạt đôi tay sắp chạm vào người Tôn Khả Thiên của Lăng Ngạn Nhiên, rồi bế cả tấm thân yếu ớt, lấm lem máu của cô lên tay.
- Muốn cô ấy không chết, thì anh ta nhất định phải sống.
Ngôn từ sắc lạnh, ngắn gọn nhưng đầy đủ hàm ý.
Với tính cách của Tôn Khả Thiên, nếu như Lôi Thần Phong chết đi, cô cũng sẽ tự giết chết mình, về tinh thần cũng như thể xác.
Từ đầu đến cuối, Lăng Ngạn Nhiên chỉ có thể nhìn cô đau đớn, nói chuyện với Lôi Thần Phong trong vô vọng, bây giờ thì bất lực nhìn Thập Nhất ôm cô rời đi.
Cuộc hội ngộ chóng vánh sau 3 năm, nhưng cô hoàn toàn không chú ý đến sự tồn tại của anh, mà anh cũng chẳng thể nói với cô một lời nào.
Có lẽ tất cả chỉ là một cơn mưa rào khẽ rơi vào một ngày hè nắng gắt.
Mưa rồi sẽ về với đất, đó là quy luật tự nhiên mà bất kỳ ai cũng không thể thay đổi được..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...