Một cơn kích tình qua đi, toàn thân Tôn Khả Thiên vô lực nằm trên giường, như con kiến nhỏ chỉ còn nửa cái mạng.
Anh dịu dàng, nhưng cũng thật cuồng dã, khiến cô như muốn chết đi, sống lại trong những khoái lạc.
Tôn Khả Thiên nghĩ rằng mọi chuyện sẽ dừng lại, nhưng khi nhận ra bàn tay xấu xa của của người đàn ông bên cạnh lại bắt đầu chơi đùa trên thân thể mình, thì toàn bộ mạch máu trong người đều chảy ngược.
- Anh làm gì vậy? Chẳng phải chúng ta vừa mới…
Lôi Thần Phong nhướng mày, mang theo ý cười nồng đậm trên gương mặt, khiến cô nổi lên dự cảm chẳng lành.
- Một bàn tiệc tiêu chuẩn sẽ có 6 món, vừa rồi anh mới chỉ ăn xong món khai vị thôi.
Đối với một kẻ bị bỏ đói 3 năm, càng không thể lãng phí tài nguyên.
Câu nói này đã dọa Tôn Khả Thiên sợ mất mật, tự động nép sát về phía đầu giường, dùng chăn cuộn chặt lấy thân mình.
- Anh… anh bị điên à? Chẳng phải lúc trước anh nói anh chỉ có thể làm chuyện đó 2 tiếng thôi sao.
Lại một lần nữa Lôi Thần Phong bật cười thành tiếng, hướng đến bàn chân nắng nõn của cô bị lộ ra dưới lớp chăn, rồi giữ chặt lấy.
- 2 tiếng cho 1 món.
Cũng may đêm nay còn đủ thời gian để anh ăn 5 món còn lại.
Thế nào, em không tin tưởng khả năng của anh à?
Sắc mặt Tôn Khả Thiên dần trở nên trắng bệch, nhưng ác ma sẽ không vì điều đó mà bỏ qua con mồi của mình.
Cả đêm, căn phòng tràn ngập hơi thở gấp gáp và tiếng rên rỉ cao thấp.
Cơ thể non nớt của cô vốn không thể chịu được nhiều khoái lạc như thế, nên đã ngất đi vì mệt mỏi.
Trong cơn mê man, cô vẫn mơ hồ nghe thấy tiếng gầm nhẹ của người đàn ông văng vẳng bên tai.
Bây giờ cô đã biết, một gã đàn ông nổi điên ở trên giường có thể đáng sợ đến mức nào.
Buổi sáng, Tôn Khả Thiên thấy xương mình như bị gãy vụn, gân cốt đứt đoạn, muốn trở mình cũng khó.
Vừa nghe thấy động tĩnh của người bên cạnh, Lôi Thần Phong đã mở mắt, giữ chặt lấy tay cô.
Từ khi cô biến mất, trong lòng anh nảy sinh sự cảnh giác vô cùng lớn, sợ cô lại nhân cơ hội này mà bỏ chạy.
- Em muốn đi đâu?
Tôn Khả Thiên nhăn nhó, đi cái đầu anh! Không biết đêm qua anh đã làm bao nhiêu lần, mà khiến cô thân tàn ma dại đến mức này.
Hiện tại là lúc cô phải nói chuyện thẳng thắn, vạch ra ranh giới rõ ràng giữa hai người.
- Anh mau bỏ tay ra, giữa chúng ta không có bất cứ quan hệ gì.
Lôi Thần Phong kéo cô áp vào lồng ngực mình, bàn tay rắn chắc khẽ vuốt vài lọn tóc rối trên mặt cô.
- Anh còn đang giữ giấy chứng nhận kết hôn có chữ ký của em đấy.
Pháp luật đã công nhận, mà em dám phủ nhận à?
Giấy chứng nhận kết hôn? Cô còn tưởng đó là giấy chứng nhận giả, anh dùng để lừa người khác thôi.
- Em phũ phàng thật đấy.
Nhìn xem, em đã giày vò anh cả đêm, mà giờ lại định chối bỏ trách nhiệm à.
Lần đầu tiên thì vứt bỏ anh 3 năm, bây giờ muốn chạy? Hay là chúng ta tiếp tục làm chuyện tối qua, đến khi nào em chịu thừa nhận mối quan hệ này, hoặc cho đến khi em trở thành mẹ của con anh thì thôi.
Tôn Khả Thiên bất lực, anh lại dám nói cô giày vò anh cả đêm? Điên mất thôi, khả năng đổi trắng thay đen này khiến cô bội phục.
Mà những câu này có chút quen tai, giống như khi ấy anh bắt cô chịu trách nhiệm cho đời trai của mình vậy.
Bao nhiêu năm gặp lại, anh thậm chí còn lưu manh hơn xưa.
Tôn Khả Thiên không chịu nổi những lời ám muội như thế này, vậy nên đành đổi hướng sang đối tượng khác.
- Anh làm như vậy không thấy có lỗi với Nhạn Tuyết à?
- Vì em, anh sẵn sàng làm chuyện có lỗi với cả thế giới.
- Đó là chuyện của anh, mau buông tay để tôi đi về!
Lôi Thần Phong vẫn tiếp tục dây dưa, không chịu buông tay, càng khiến Tôn Khả Thiên thêm nóng ruột.
Không biết từ khi nào anh còn có thêm tính nhây như vậy.
Trước sự phũ phàng của Tôn Khả Thiên, Lôi Thần Phong ngay lập tức thay đổi chiến thuật.
Anh cứ đeo bám lấy cô, để xem cô chạy đường nào.
- Vậy thì dẫn theo anh về nhà.
Tôn Khả Thiên nhăn mặt, ngay lập tức phản bác.
- Anh bị điên à? Anh theo tôi về nhà để làm gì?
- Đương nhiên là để bế em về, em nghĩ mình còn đi nổi không? Em không còn lựa chọn nào khác, một là dẫn anh về ra mắt nhà vợ, hai là anh trực tiếp vác em về nhà chồng.
Không có lựa chọn cho sự chạy trốn.
Sau 3 năm gặp lại, cô không nghĩ rằng bản thân có đủ bình tĩnh để đấu khẩu với anh trong tình trạng cả hai trần như nhộng, càng không nghĩ người đàn ông này lại có thể phát ra tiếng gọi “vợ”, “chồng” thuận miệng như vậy.
- Để tôi suy nghĩ, bây giờ thì buông tay tôi ra.
Tôn Khả Thiên vùng dậy, muốn nhặt lại đống quần áo đã không còn nguyên vẹn trên sàn, nhưng chợt phát hiện là hai chân mình không còn đủ sức để đứng vững trên mặt đất, liền lảo đảo, ngã ngay vào người anh.
- Em muốn chúng ta tiếp tục làm chuyện ấy?
Nhìn thấy vẻ mặt cười cười, vô cùng đắc ý của anh, trong lòng cô lại nổi điên.
Cô âm thầm mang cả họ tên của anh ra mà chửi bảy bảy bốn chín lần.
Lôi Thần Phong thôi không trêu chọc cô nữa, trực tiếp bế cô vào nhà tắm, sau đó giúp cô ngâm mình vào bồn nước ấm, rồi đi ra ngoài.
Cảm giác được ngâm mình thật dễ chịu.
Tôn Khả Thiên vô tư tận hưởng hương tinh dầu oải hương mà không phát hiện có một cặp mắt đang dán chặt vào mình.
Cho đến khi nghe thấy tiếng động lạ ở phía sau lưng, cô mới phát giác sự hiện diện của anh.
Chết tiệt, cô đã bị anh ta làm cho lú lẫn rồi, làm sao có thể không chút đề phòng nào với tên háo sắc này, đến mức anh quay lại mà cũng không hề phát giác.
Tôn Khả Thiên vội vàng vùi sâu người trong bồn tắm, chỉ để lộ mỗi cái đầu lên trên.
Trước sự bài xích của cô, anh cũng không tỏ vẻ khó chịu, vẫn giữ thái độ ôn nhu như ban đầu.
- Em có muốn tắm uyên ương không?
- Uyên ương cái đầu anh.
Cút ra!
Lôi Thần Phong ngồi lên trên thành bồn tắm, bàn tay thô ráp chạm nhẹ vào da mặt mịn màng của cô, âm trầm cất giọng.
- Xem ra 3 năm nay, em đã rèn cho mình bản lĩnh lớn gan như vậy.
Hay là anh vẫn nên thực hiện lời nói của mình, khiến em sống không bằng chết.
- Có giỏi thì anh giết chết tôi đi.
Bạc môi của anh khẽ nhếch, âm cười khe khẽ cất lên.
- Giết em làm gì, uổng công anh tìm kiếm 3 năm mới thấy.
Thay vào đó, anh có thể khiến em 3 ngày 3 đêm không xuống được giường, đến khi khỏe rồi lại tiếp tục 3 ngày 3 đêm nữa, cứ như vậy cho đến cuối đời.
Mặc dù đang ngâm trong bồn nước ấm, nhưng Tôn Khả Thiên vẫn thấy cảm giác lạnh chạy dọc sống lưng.
Cô biết anh hoàn toàn có khả năng làm được điều này.
Vậy nên cô không dám hồ nháo nữa, sắc mặt cũng dịu đi vài phần.
- Còn muốn chết nữa không?
Lắc đầu.
- Còn dám chạy trốn nữa không?
“Có, rất muốn chạy, chạy bằng mọi cách”.
Nhưng đây chỉ là sự phản kháng yếu ớt trong suy nghĩ.
Lắc đầu.
Lôi Thần Phong hài lòng với thái độ dè dặt của cô, sau đó đứng dậy tắm bằng vòi hoa sen.
Anh cứ thế ở trước mặt cô mà kỳ cọ thân thể, như chẳng để tâm đến có người đang hiện diện trong phòng tắm.
Còn cô đang cố gắng câu kéo thời gian, chờ anh tắm xong mới dám đứng dậy.
Có vẻ như anh không có ý định rời đi sau khi tắm xong.
- Anh tắm xong rồi còn không mau ra ngoài đi, anh đứng đây làm gì?
- Chờ em tắm xong để bế em ra ngoài.
Em không tự đi được còn gì.
Khuôn mặt Tôn Khả Thiên lại đỏ bừng, Mẹ kiếp, là do tên cầm thú nào khiến cô trở nên như vậy? Bây giờ toàn thân cô không mặc gì, cứ như vậy đứng lên để anh bế có chút không ổn.
- Không… không cần.
Tôi tự đi được.
Lôi Thần Phong không kiên nhẫn, trực tiếp kéo cô từ trong bổn tắm rồi bế bổng trên tay.
Nãy giờ cô đã ngâm hơn 1 tiếng đồng hồ, nước cũng đã nguội, nếu còn ngâm thêm sẽ bị cảm lạnh.
- Còn chỗ nào mà tôi chưa nhìn thấy, em ngại cái gì?
Lôi Thần Phong đặt cô ngồi lên giường, dùng khăn tắm lau sạch nước còn đọng trên người cô, sau đó lấy từ trong tủ ra một bộ đồ dành cho nữ.
- Anh cũng chu đáo nhỉ, còn chuẩn bị quần áo cho tình nhân nữa đấy.
Biết rõ cô đang nói mỉa mình, Lôi Thần Phong cũng không tức giận.
- Anh không có tình nhân, chỉ có vợ.
Tôn Khả Thiên mặc bộ quần áo lên người, vừa hay bộ đồ này đúng với số đo của cô.
Cô không tiếp tục nháo nữa, mà nghiêm túc ăn sáng.
Một đêm vận động kịch liệt, đói muốn chết.
Đợi cô ăn sáng xong, Lôi Thần Phong lại tiếp tục hỏi cô về vấn đề khi nãy.
- Bây giờ em muốn về nhà em, hay về nhà chồng em?
“Có điên mới về nhà anh!”.
Tôn Khả Thiên lẩm bẩm, sau đó lựa chọn phương án đầu tiên.
Đứng trước sảnh khách sạn, Lôi Thần Phong vẫn khư khư giữ chặt Tôn Khả Thiên không buông, sợ rằng buông tay ra là cô sẽ bỏ chạy mất.
Điều này khiến cô không được thoải mái, lại thấy bất tiện vô cùng.
- Anh đừng giữ chặt tôi như vậy.
- Em muốn anh giữ bằng tay, hay dùng dây trói em lại với anh?
Tôn Khả Thiên thở dài, liếc Lôi Thần Phong một cái rõ bén, nhưng chẳng hề khiến khuôn mặt của anh thay đổi cảm xúc.
Trong đầu cô đang rối muốn chết, nếu cứ bị bám theo như thế này, chẳng lẽ phải dẫn anh về biệt thự?
“Hay là cứ dẫn anh đến nghĩa trang, cho anh cúi lạy một ngôi mộ nào đó rồi nói đó là nguời quen đã mất của mình?”
“Không được! Hay là dẫn anh về biệt thự, rồi nói mình là người giúp việc ở đó?”
“Không ổn.
Suy nghĩ đi Khả Thiên, suy nghĩ… Nghĩ ra cách rồi!”
- Tôi không muốn ngồi xe của anh, tôi muốn bắt taxi.
- Được.
Lôi Thần Phong không phản đối, chỉ cần cô còn bị anh giữ chặt, thì có chạy đằng trời.
Cô muốn làm gì, anh sẽ chiều cô như thế ấy..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...