Sau khi kích tình qua đi, Tôn Diệc Quân khẽ vuốt những lọn tóc rối trên tấm vai trần của cô.
- Giao Giao à, anh thực sự rất yêu em.
Không biết anh biểu hiện tốt như vậy thì vị trí của anh trong lòng em đã tăng thêm một chút nào chưa?
Đồng Lệ Giao bĩu môi, giống như đang trêu chọc người đàn ông đã ngoài 30 mà tính tình như trẻ con.
Cô không trả lời, chỉ mặc lại quần áo rồi xuống dưới nhà ăn sáng.
Cần phải ăn sáng đúng giờ, nếu không hai bé con trong bụng sẽ đói bụng.
Suốt chặng đường từ phòng ngủ đến bàn ăn, Tôn Diệc Quân cứ lẽo đẽo theo sau để gặng hỏi anh đang đứng vị trí thứ mấy trong lòng cô.
Ấy vậy mà cô vẫn dửng dưng, không cho anh một câu trả lời vừa ý.
Tôn Khả Thiên đang ngồi ăn sáng, nghe thấy tiếng của đôi vợ chồng trẻ là biết lại sắp có cẩu lương.
Cô dặn lòng phải ăn nhanh lên một chút, nếu không sẽ bị bội thực mà chết.
Vấn đề trên bàn ăn cũng chỉ xoay quanh thứ hạng đó.
Đồng Lệ Giao không muốn phải đau đầu thêm, nên đành chốt hạ câu trả lời.
- Vị trí thứ nhất thuộc về hai bảo bảo trong bụng, thứ hai thuộc về Khả Thiên.
Hai mắt Tôn Diệc Quân sáng rực, bị xếp sau ba người này cũng không có vấn đề gì.
- Vậy anh đứng thứ ba có phải không?
Đáp lại ánh mắt mong chờ ấy là cái lắc đầu phũ phàng.
- Vị trí thứ ba là Tiểu Thất.
Sặc! Tôn Khả Thiên đang nuốt miếng bánh mì vào trong miệng thì bị sặc, vội càng uống thêm ngụm sữa để trôi xuống cổ họng.
Người đàn ông duy nhất trong phòng thì trưng ra vẻ mặt đen sì.
- Tiểu Thất là ai, vì sao anh không biết.
Khả Thiên, em biết hắn ta không?
Tôn Khả Thiên định yên lặng để ăn qua bữa, nhưng lại bị điểm mặt chỉ tên.
Vừa liếc qua gương mặt khủng bố ấy, không kìm được mà nuốt một ngụm khí lạnh.
- À thì, em cũng có biết.
Nhưng anh đừng buồn, đôi khi em còn bị xếp sau Tiểu Thất nữa.
Câu trả lời này càng khiến Tôn Diệc Quân tức điên.
Chẳng biết anh đã gọi điện cho ai, chỉ biết nội dung cuộc gọi là muốn có thông tin và hình ảnh về người tên Tiểu Thất tại cô nhi viện Ánh Sao.
Người dưới trướng Tôn Diệc Quân làm việc rất hiệu quả, chỉ trong thời gian 10 phút đã có thông tin.
Tôn Diệc Quân lướt ngón tay trên màn hình Ipad, xem hết mấy tấm ảnh của Tiểu Thất được gửi về.
Tất cả những tấm ảnh này đều là của một con chó màu đen, thậm chí nó còn xấu xí hơn lũ chó hoang ngoài bãi rác nữa.
Tôn Khả Thiên và Đồng Lệ Giao cười phá lên, như đang xem một câu chuyện bi hài.
Sắc mặt Tôn Diệc Quân đã đen đến cực điểm, mà còn bị cười đùa, khiến con ngươi trở nên đỏ ngầu.
Anh không ngờ một thân ngọc thụ lâm phong của mình mà không sánh bằng một con chó mực.
Bàn tay khẽ đập nhẹ xuống bàn, phát ra âm thanh tức giận.
- Thập Nhị, mau chuẩn bị một khẩu AWM, bắn vỡ sọ con chó tên Tiểu Thất này cho tôi.
Đồng Lệ Giao thôi cười, chạm nhẹ vào bàn tay vừa đập trên bàn.
- Thôi nào, ai lại đi ghen với một con chó.
Thực ra anh không nằm ở vị trí nào trong danh sách ấy cả, vì anh nằm trong tim em.
Sặc lần hai.
Tôn Khả Thiên biết sớm muộn gì mình cũng bội thực cẩu lương, nhưng không nghĩ đã bội thực mà vẫn còn bị nhồi nhét thêm.
Ai cho cô công đạo đây?
Trong lòng Tôn Diệc Quân nổi lên một niềm vui hiếm thấy, vừa mang cảm giác của người chiến thắng, vừa dương dương tự đắc, khiêu chiến với cô em gái đang bị cẩu lương đè ngập mặt.
Trong niềm hân hoan hiếm có, anh lại cao hứng hỏi thêm một câu.
- Em muốn đặt tên con chúng ta là gì?
- Một đứa là Thiamine, đứa còn lại là Pyridoxine.
Vừa nghe thấy hai cái tên này, Tôn Khả Thiên lại bị sặc ngụm sữa vừa uống.
Cô từng là sinh viên y khoa, đương nhiên hiểu được ý nghĩa của hai cái tên này, nhưng kẻ ngoại đạo kia lại khác.
Tôn Diệc Quân nghĩ đi, nghĩ lại, cũng không thể đoán được thâm ý của Đồng Lệ Giao.
- Vì sao em lại muốn đặt tên này?
- Đây là tên khoa học của Vitamin B1 và Vitamin B6.
Ba đường hắc tuyến nổi rõ trên mặt Tôn Diệc Quân, dường như đã ngờ ngợ ra ý nghĩa thâm sâu của nó.
- Để các con biết rằng, chúng được sinh ra do mẹ chúng bị một tên cầm thú lừa gạt.
Rõ ràng bắt em uống Vitamin tổng hợp, nhưng lại nói đó là thuốc ngừa thai khẩn cấp.
Bị Đồng Lệ Giao mỉa mai như vậy, Tôn Diệc Quân lại không cảm thấy bị tổn thương, mà còn vô cùng tự hào.
Cầm thú lừa gạt mà rước được cả vợ lẫn con thì còn gì bằng.
- Nhưng em nghĩ lại rồi, cứ để Khả Thiên quyết định tên của hai đứa trẻ đi.
Sau cuộc khẩu chiến vô nghĩa, niềm vui mới nở rộ không lâu, nay lại nguội lạnh.
Tôn Diệc Quân bày ra vẻ mặt bất mình, như thể muốn nói, anh mới là ba của hai đứa trẻ, hà cớ gì lại bị coi như ngời vô hình.
Dần dần, Tôn Diệc Quân đã suy nghĩ nghiêm túc về lời nói của Đồng Lệ Giao.
“Đúng là nên trả con bé Khả Thiên về với thằng nhóc Thần Phong, nếu không một ngày nào đó mình sẽ mất cả vợ lẫn con”.
………………………………….
Trong một tháng này, Tôn Diệc Quân tất bật chuẩn bị cho đám cưới, còn Tôn Khả Thiên thì gấp rút hoàn thành bộ váy cưới cho Đồng Lệ Giao.
Đây là lời hứa của cô đối với cô ấy, rằng khi cô ấy bước vào lễ đường, sẽ khoác trên mình bộ váy cưới do cô thiết kế.
Chiếc váy này được thiết kế đơn giản nhưng vô cùng tinh tế, để Giao Giao mặc vào có cảm giác thoải mái, lại dễ di chuyển.
Từ khi mang thai đôi, thể lực cô ấy không tốt lắm, vậy nên không thể mặc bộ váy quá cồng kềnh.
Từ lúc bắt đầu trang điểm, cho đến khi chuẩn bị bắt đầu hôn lễ, Tôn Khả Thiên vẫn luôn ở bên cạnh Đồng Lệ Giao, nửa bước cũng không rời.
Nhìn thấy cô bạn thân được gả cho người đàn ông tốt, cô cũng thấy bản thân mình được yên lòng.
Tôn Khả Thiên ôm chặt lấy Đồng Lệ Giao, khẽ vỗ về tấm lưng gầy của cô bạn, để nói những lời chúc phúc từ tận đáy lòng.
- Cảm ơn cậu đã xuất hiện và làm bạn với mình, hãy sống thật hạnh phúc thay cả phần của mình nữa nhé.
Đồng Lệ Giao mỉm cười hạnh phúc, cố nén nước mắt vào tận đáy lòng.
- Mình đã tìm thấy được hạnh phúc rồi, cậu nhất định cũng sẽ như vậy.
Khả Thiên à, nếu cơ hội đến, cậu nhất định phải nắm bắt lấy, đừng vì ai cả.
Nếu không phải Tôn Diệc Quân xuất hiện kịp lúc thì chắc lại thấy một màn khóc lụt nhà của hai cô gái.
Hôm nay là ngày vui, không nên có nước mắt xuất hiện.
Tôn Khả Thiên vội vàng lau đi giọt nước mắt đang trực chờ khóe mi, rồi đeo lên chiếc mặt nạ trắng.
Cô sẽ xuất hiện bên cạnh Đồng Lệ Giao với vai trò phù dâu, cùng với 5 cô gái khác có vóc dáng tương tự, như vậy sẽ không gây sự chú ý đặc biệt.
Vì cả Tôn Diệc Quân và Đồng Lệ Giao đều không còn thân sinh phụ mẫu, nên đám cưới diễn ra theo hình thức khác với thông lệ.
Tôn Khả Thiên nắm tay Đồng Lệ Giao, chầm chậm bước vào lễ đường, đi ngay phía sau còn có 5 phụ dâu khác.
Đoạn đường này không quá dài, nhưng đủ để mỗi người nhìn thấu cảm xúc của chính mình.
Hạnh phúc không phải đích đến, mà là một con đường.
12 năm qua, trong tim họ vẫn luôn có hình bóng của nhau, nhưng vì định mệnh mà phải tự bước đi trong cô độc.
Đến bây giờ, đoạn đường đã nở hoa, vì trên hành trình cô độc ấy, đã có dấu chân của người đồng hành.
Họ đã trải qua bao nhiêu năm sóng gió, chờ đợi nhau, cuối cùng hạnh phúc cũng mỉm cười.
Tôn Khả Thiên tận tay giao Đồng Lệ Giao cho Tôn Diệc Quân, không thể kiềm chế được cơn xúc động trong lòng.
- Hứa với em, hai người nhất định phải hạnh phúc.
Sau khi hoàn thành trọng trách của mình, Tôn Khả Thiên bước xuống khỏi sân khấu trung tâm.
Cô muốn đứng từ xa để có thể thu hết những khoảnh khắc hạnh phúc của họ vào tầm mắt.
Ánh mắt của cô thập phần phức tạp, có ngưỡng mộ, có vui mừng, lại có chút tủi thân.
Nhưng thứ cảm xúc ấy nhanh chóng bị đè ép bởi sự nặng nề nơi lồng ngực trái.
Không hiểu sao cô lại có cảm giác đang bị một cặp mắt ma quỷ theo dõi, khiến toàn thân cô lạnh lẽo vô cùng, nhưng lại không thể phát giác nguồn gốc của thứ u ám đó nằm ở đâu.
Ngày hôm nay là ngày đặc biệt, nên anh Diệc Quân cho phép cô được tự do, không có bất kỳ ai đi theo bên người, miễn là cô không bước chân ra khỏi tòa nhà này.
Vậy nên bây giờ, chỉ có một mình cô đối diện với sự lạnh lẽo bất minh đó.
Cảm giác này thật khó chịu.
Trong lúc cô dâu, chú rể trao nhẫn cưới, đèn xung quanh tắt hết, chỉ có một ánh đèn chiếu vào hai nhân vật chính.
Đột nhiên Tôn Khả Thiên cảm giác sự lạnh lẽo ngày càng chân thực.
Giữa mùi hoa hồng Ecuador thơm nhè nhẹ, lạc vào chút đàn hương thoang thoảng.
Trong lòng cô khẽ run, bất giác lùi về sau một bước, nhưng lại vô tình đụng trúng ai đó.
Người này thuận tay đỡ lấy cô, để cô không bị mất thăng bằng mà ngã xuống.
Mùi đàn hương theo từng cử động của anh ta càng trở nên nồng đậm.
Mùi hương này khiến từng sợi thần kinh cảm giác của cô trở nên nhạy cảm, như thể đang nhận diện thứ hương thơm quá đỗi quen thuộc trước đây.
Bàn tay mềm mại của người này chạm nhẹ vào cánh tay cô, khiến nơi ấy có một xúc cảm kỳ lạ.
Toàn thân cô bỗng cứng đờ như đá, quên cả việc thoát ly khỏi vòng tay mê hoặc này.
Khoảnh khắc đèn được bật lên, mọi thứ dần trở nên rõ ràng.
Tôn Khả Thiên không có đủ dũng khí để quay đầu nhìn lại, sợ rằng người đang đứng ngay sau lưng mình lại chính là người cô đang nghĩ đến.
Cũng may, trong lúc cô không biết xử lý như thế nào thì 5 người phụ dâu đã xuất hiện, dẫn cô đi thẳng vào khu vực phòng thay đồ.
Từ đầu đến cuối, cô cũng không dám nhìn đến người đàn ông kia, chỉ cố gắng giữ bản thân thật bình tĩnh để thoái lui.
"Chắc chắn đó chỉ là ảo giác, anh Diệc Quân sẽ không mời anh ấy đến đây đâu".
Đó là thứ lý lẽ mà cô dùng để trấn an nỗi sợ của bản thân.
Tôn Khả Thiên rời khu vực hôn lễ, muốn thoát ly khỏi nơi đông người.
Cô bước vào nhà vệ sinh, rửa tay bằng nước lạnh để khiến bản thân tỉnh táo hơn một chút.
Chẳng hiểu sao trong lòng cô vô cùng bất an, nhất là khi đứng gần người đàn ông vừa rồi.
Mùi đàn hương quá đỗi quen thuộc, khiến cô ngỡ rằng anh đang ôm mình từ phía sau.
Tôn Khả Thiên nhìn chăm chú vào gương, đến cô còn không nhận ra bản thân mình thì làm gì có chuyện người khác có thể nhận ra.
Cô khẽ vuốt lồng ngực, hít một hơi sâu để lấy lại dũng khí, bước ra khỏi căn phòng này.
Tôn Khả Thiên đi về căn phòng mà mình đã đặt trước để thay một bộ đồ dạ hội khác, như vậy sẽ tiện cho việc tham dự hôn lễ với thân phận là một khách mời.
Nhưng cảm giác bị theo dõi vẫn còn đó, cô mơ hồ nghe thấy tiếng gót giày chạm vào sàn nhà, thanh âm này cứ đeo bám lấy cô, từ mơ hồ đến chân thực.
Đây là tòa nhà của Tôn thị, chắc sẽ không có kẻ lạ mặt đột nhập vào, nhưng cảm giác này là gì đây?
Tôn Khả Thiên nắm chặt hai tay, dùng hết sức bình sinh để quay đầu nhìn lại.
Giữa hành lang rộng lớn, chỉ có hai người đối diện với nhau, một khoảng đủ gần để có thể nhận diện đối phương.
Dưới lớp mặt nạ, khuôn mặt cô đã trở nên trắng bệch.
Cô cố gắng áp chế cơn run rẩy nơi bàn tay, để sự hoảng loạn không bị đối phương phát giác.
Sự xuất hiện của người đàn ông này đã vượt quá sự chịu đựng của cô.
- Tôi muốn tìm một cô vợ đang chạy trốn.
Em có thể chỉ chỗ để tôi bắt cô ấy về nhà, được không?
Thứ thanh âm quen thuộc, vừa ngọt ngào như mật, lại lạnh giá như băng, tựa xiềng xích cứng rắn, cuốn chặt lấy toàn bộ cơ thể và linh hồn của cô.
Cô không thể phủ nhận sự hiện diện của anh, càng hiểu rõ hơn, nếu anh đã xuất hiện trước mặt cô, thì dường như mọi số phận đã được định đoạt.
Lôi Thần Phong vẫn giữ sắc mặt lãnh đạm, từng bước tiến đến trước mặt cô, mang theo hơi thở nồng đậm mùi ma quỷ.
Cô sợ hãi, lùi lại phía sau, đến khi toàn thân chạm vào bờ tường lạnh lẽo.
Mùi đàn hương quen thuộc quyện vào chóp mũi, khiến trái tim cô loạn xạ.
- Vợ tôi làm gì cũng giỏi, nhưng giỏi nhất là chạy trốn.
Em nghĩ tôi nên trói cô ấy lại rồi quăng lên giường, hay dùng xiềng xích để buộc cô ấy bên cạnh tôi cả đời?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...