Từ Hy Viễn nhìn cô,rất muốn hôn cô một cái,cuối cùng vẫn là nhịn xuống,thấp giọng dụ dỗ "Vậy em về với tôi nhé!"Dứt lời còn cố ý mập mờ ghét sát cả người lại "Không có vợ,rất là khó ngủ."
Tô Thiện liếc hắn "Đi mà tìm mấy em chân dài mà ngủ."
Hành động này rơi vào mắt Tô Văn chính là chị gái mình đang giận dỗi làm nũng,cậu đột nhiên thấy đáng thương cho anh rể,chị gái mình lại khó dỗ như vậy.
Haizzzz...
Tối hôm đó,Từ Hy Viễn mặt dày ở lại nhà cô tới khuya mới chịu ra về.Hắn ra khỏi cửa chưa đi được vài bước,phía sau đã có người níu lại tay áo hắn,mùi hương quen thuộc trong đêm yên tĩnh càng rõ ràng.
Từ Hy Viễn xoay người,phát hiện Tô Thiện đưa mắt nhìn hắn.Trong đêm khuya,đôi mắt cô sáng lấp lánh,cứ như vậy nhìn hắn "Từ Hy Viễn,anh... có phải làm gì Tô Minh Sơ rồi không?"
Mọi xao động trong lòng hắn bị câu hỏi của cô đánh sụp,hắn đưa tay véo má cô một cái,tức giận "Em còn dám hỏi đến tên nhãi kia?"
"Anh tuyệt đối không được làm càn,Tô Minh Sơ là bạn của tôi,nếu anh ấy có chuyện gì,tôi sẽ không bỏ qua cho anh."
Hắn chữ gì cũng không nghe lọt,chỉ chú ý đến chữ "bạn" kia,kích động nắm lấy tay cô "Được,tất cả đều nghe theo em.Nào,hôn một cái."
Tô Thiện đẩy hắn ra,thầm mắng hắn vô sỉ:
"Còn nữa,đừng đến đây tìm tôi nữa.Tô Văn sẽ hiểu lầm."
"Hiểu lầm gì,mọi chuyện anh nói đều là sự thật."Hắn buông mắt nhìn cô,ánh mắt chăm chú nhìn,nhu tình nhẹ giọng hỏi "Tô Thiện,em còn chưa tha thứ cho tôi sao?"
Hắn căng thẳng nắm lấy bàn tay mềm mại của cô,khẽ nắn bóp trong lòng bàn tay to lớn của mình "Em nói đi,em muốn tôi làm gì mới chịu tha thứ cho tôi?"
Cô trực tiếp gạt tay hắn ra "Anh còn chưa chịu hiểu sao?Ở đây không phải là vấn đề có tha thứ hay không?Mà là..."
Cô có chút đau lòng không chịu được,cắn chặt môi,giọng nhỏ dần "Chúng ta...vốn không thể."
Hắn đưa tay kéo Tô Thiện vào lòng,siết chặt cô đến khó chịu,ở bên tai cô khẳng định "Tôi và em trừ phi có quan hệ huyết thống,mọi chuyện còn lại tôi mặc kệ."
GiỌNG người đàn ông một lần nữa trầm ổn nghiêm túc bên tai cô "Thứ tôi cần,trước sau đều duy nhất chỉ mình em."
"Tôi không muốn vì quá khứ một lần nữa đánh mất em.Sau mọi chuyện,tôi phát hiện,Từ Hy Viễn tôi lại cũng có lúc sợ hãi."
"Tô Thiện,tôi chính là... sợ mất em."
Tô Thiện thoáng chốc thấy đầu quả tim run rẩy,mọi tế bào như gào thét muốn cô mặc kệ tất cả,buông tha ký ức tổn thương,bất chấp để tới với anh,tình nguyện can tâm yêu anh.
Người đàn ông này,thật biết làm cô rối loạn tâm tư.
"Khụ..."
Tô Văn tay cầm bịch rác,ngại ngùng nhìn chị mình đang chôn trong lòng ngực anh rể,cậu đỏ mặt lên tiếng "Thật ngại quá,em...chỉ là đi đổ rác..."
Tô Thiện mặt đỏ bừng đẩy Từ Hy Viễn ra,cắm đầu chạy vào nhà,hai bên má nóng bừng bừng,xém chút là mềm lòng rồi.Hừ,cô lại không biết Từ Hy Viễn hắn ta từ khi nào miệng lưỡi lại trơn chu như vậy,hại tim cô mềm nhũn.
Từ Hy Viễn tối sầm mặt nhìn kẻ cắt ngang công cuộc bày tỏ của hắn,hắn đưa tay sờ cằm "Nhóc con,lần sau đổ rác nhớ chú ý một chút."Dứt lời liền xoay người rời đi.
Tô Văn gãi gãi đầu,cậu thanh niên còn chưa đủ 18 tuổi còn chưa hiểu chuyện yêu đương vẫn là cảm thấy vô cùng xấu hổ.Cậu nhóc nhìn theo bóng lưng Từ Hy Viễn,đến khi chiếc xe rời đi cậu mới sửng người.Không phải chứ,đó không phải là chiếc Bugatti Veyron phiên bản đặc biệt ư?
Xem ra anh rể của cậu thật giàu!
Cậu nhóc Tô Văn quyết định thi đại học ở trong nước, Tô Thiện cũng không cản cậu.Tinh thần cậu nhóc mấy hôm nay đã tốt hơn rất nhiều,vẫn còn đau buồn chuyện ba mẹ nhưng vẫn tốt hơn rồi.Cô cũng biết lúc cô ra ngoài,cậu liền trốn đi cùng Từ Hy Viễn.
Việc này cô đã phát hiện vài ba lần,chỉ là thấy cậu nhóc mỗi lần ra ngoài về tinh thần đều tốt hơn rất nhiều,Tô Thiện cũng không cấm cản cậu,cũng không tiện vạch trần.
Chỉ là có điều thắc mắc,cái tên vô sỉ kia chuyện công ti không phải là rất nhiều sao?Mỗi ngày đều chịu khó đến đây đưa đón em trai cô ra ngoài.Đừng nghĩ là cô không biết,cái xe tiền tỷ kia của hắn chạy vào cái hẻm nhỏ này,đủ khiến mấy cô dì hàng xóm có chuyện tán gẩu hết ngày.Lại thêm cái vẻ mặt lớn lên xinh đẹp kia của hắn,Tô Thiện đi ra đi vào đều có thể nghe những lời bàn tán từ già đến trẻ.
Hừ,chán ghét bộ dạng đã đẹp trai còn giàu có của hắn!Cực chán ghét!
....
Qua ngày mai mọi chuyện đều được dẹp xuống,Tô Minh Sơ mất tích.
Ba mẹ cậu ta vô cùng lo lắng liền tìm cách tìm đến Tô Thiện.
Tô Hiệu nhìn cô,vẻ mặt cay nghiệt: "Cô Tô,tôi biết cô đã là người phụ nữ của Từ Hy Viễn,tại sao còn quyến rũ con trai tôi.Minh Sơ còn nhỏ,cô không phải muốn tiền sao?Tôi có thể cho cô."
Ông ta ngay cả mời cô một ly cafe cũng không có,trực tiếp đứng trước cửa nhà cô chất vấn.May mắn là Tô Văn không ở nhà,nếu không Tô Thiện lại sợ cậu nhóc lại nghĩ lệch lạc.
Còn chưa kịp tỏ ra chút thành ý mời ông ta vào nhà,Chu Hiệu đã tiếp tục:
"Minh Sơ giờ không rõ tung tích,tôi biết cô có thể giúp nó,cảm phiền cô có thể nói Từ Hy Viễn một tiếng.Bao nhiêu tiền tôi đều có thể đáp ứng."
Tô Thiện cụp mắt,con mắt nào của ông ta thấy cô quyến rũ Tô Minh Sơ,ngay cả hứng thú cũng không có: "Xin lỗi,tôi không dám chắc là Từ Hy Viễn làm,việc này không thể đáp ứng ông."
"Cô không phải một chân đạp hai thuyền sao?Giờ Minh Sơ gặp chuyện cô liền bỏ mặc nó.Uổng phí tâm tư nó còn muốn đính hôn với cô."
Tô Thiện mỉm cười,nụ cười cực khó coi,cô nói "Tôi mất đi một thuyền cũng rất đau lòng nha,cơ mà không phải có thể kiếm thuyền khác sao?Chân là của tôi,đạp mấy thuyền đều tuỳ tiện."Tô Minh Sơ cô đương nhiên không bỏ mặc,chỉ là cô cực ghét kiểu nói chuyện của mấy lão nhà giàu như này.
"Cô... cô..."
Tô Thiện: "Xin lỗi không tiếp ngài chu đáo được,tôi còn bận việc,thật ngại quá."Dứt lời cô đóng sầm cửa,một bụng tức giận đi vào nhà.
Để lại Chu Hiệu ở ngoài tức đến muốn thổ huyết,sao cô ta không nói bận đi tìm thuyền mới luôn đi.Hạng người lẳng lơ.
...
Tô Thiện trong nhà đi đi lại lại hồi lâu,vẫn là quyết định mặc áo khoác ra ngoài,bắt taxi đến Từ thị.
Sau lần bị nhốt ở nhà kho,Từ Hy Viễn trực tiếp thông báo xuống nhân viên công ti,là nhìn thấy Tô Thiện trực tiếp dẫn lên phòng hắn.Đúng như vậy,Tô Thiện vừa mới vào cửa chính,đã có người săn đón đưa cô lên trên.
Cửa phòng tổng giám đốc không khoá,Từ Hy Viễn một tay đỡ trán,mặt lạnh tanh như sắp nổi cơn.
Bên cạnh,Hứa Tiểu Vi ấm ức khóc,mặt mày đáng thương kể lể "Không phải là em muốn rời khỏi anh,em là bị ba mẹ ép buộc,khi đó em cũng rất đau lòng."
Từ Hy Viễn đang suy nghĩ tên nhân viên đáng chết nào lại cả gan dám để cô ta tự tiện vào phòng hắn.Vừa vào đã tuỳ hứng lại còn khóc ầm lên.Mẹ kiếp,rõ ràng khiến hắn cực chán ghét,cuối cùng cũng nổi điên:
"Cô có im không hả?Cút!"
Vừa dứt lời quét mắt đã thấy trước cửa Tô Thiện từ khi nào đã đứng ở đó,cô mặc áo khoác bông trắng mềm mại,mặt có chút ửng hồng vì thời tiết lạnh,đôi mắt sửng sờ nhìn hắn.Hắn lập tức thu lại vẻ mặt doạ người,đôi mắt từ ngạc nhiên chuyển sang vui vẻ,lập tức chạy đến trước mặt cô: "Em tới tìm tôi sao?"Mắt hắn sáng lên,có chút hưng phấn nhìn cô.
Tô Thiện nghiêng đầu nhìn người phụ nữ có chút quen mặt kia một chút,cô liếc hắn "Xem ra quấy rầy chuyện riêng tư của Từ tổng rồi."
Hắn quay sang nhìn Hứa Tiểu Vi phía sau,mặc cô ta khóc thút thít lạnh giọng,đôi mắt lạnh lùng "Cô còn ở đó ầm ĩ,mau cút,đừng làm vướng mắt vợ tôi."
Tô Thiện thầm phỉ nhổ trong lòng.Ai nói vướng mắt?Mà khoan,ai là vợ hắn?Hừ!!
Hứa Tiểu Vi thút thít đáng thương đi lại "Viễn ca..."
Còn chưa kịp nói lời nào đã bị Từ Hy Viễn trực tiếp kéo tay đẩy ra ngoài,đóng sầm cửa,hắn không vui lầm bầm "Thật ồn ào."
Tô Thiện chăm chú nhìn hắn,ánh mắt hình viên đạn "Viễn ca?"
Từ Hy Viễn khựng người,có chút không biết làm sao "Không như em nghĩ,anh cũng không nhớ cô ta từ đâu ra."Quả thực một chút kí ức về người phụ nữ kia đều không có,hắn không nhớ ra.
"À há,người ta bị anh chơi chán rồi đúng không?"Khoé môi cô nhếch lên,đá đểu hắn.Người ta tới tìm tận cửa còn nói không nhớ rõ người ta.
Từ Hy Viễn nắm lấy tay cô,khẩn trương "Không có,từ trước đến giờ đều chỉ có mình em."Người phụ nữ khác ngay cả nhìn hắn cũng lười.
Tô Thiện liếc xéo hắn "Đừng cho rằng tôi quên cái thoái háo sắc trăng hoa của anh."Hình ảnh Sở Thanh Hạ ngồi trên đùi hắn đã trở thành vết dơ trong lòng cô,khó mà xoá bỏ.
Từ Hy Viễn thoáng thấy cô không vui,hắn ngược lại rất vui.Cô đây không phải là ghen sao,nhìn gương mặt hồng hào mềm mại kia,hắn có chút muốn hôn lên.Dứt khoát liền đem cô kéo vào lòng ngực mình, cúi đầu hôn lên má Tô Thiện một cái,còn chưa thoả mãn thì đã bị cô đẩy mặt ra "Tôi có việc muốn bàn."
Từ Hy Viễn không vui nhíu mày "Em chớ nhắc tới tên nhãi ranh đó."
Tô Thiện: " Không sai!Anh thả cậu ấy ra đi.Có phải trẻ con không còn chơi trò bắt nhốt."
Khoé môi hắn giật giật: ".Đợi tâm trạng tôi vui vẻ liền thả hắn ra."
"Vậy khi nào tâm trạng anh mới vui vẻ?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...