Tổng Tài Ác Ma Tuyệt Tình

Tô Thiện sợ hắn té ngã,nhưng cô không dám đi lại đỡ hắn nữa.Nhìn người đàn ông tay vịn lan can cầu thang từng bước nhỏ đi lên,bước chân cô không tự chủ được mà nhích bước đi sau.

Hắn làm sao lại trở mặt lạnh lùng như vậy.Chẳng lẽ?Cơm không hợp khẩu vị?

Nhưng có không hợp khẩu vị có thể nói,cần gì đối xử với cô như vậy?

"Rầm"

Cánh cửa đóng lại ngay trước mặt,Tô Thiện lo được lo mất,lo sợ hắn không thấy lại té ngã ảnh hưởng tới đầu.

Cô đi qua đi lại trước cửa phòng chập lâu,cuối cùng cũng mạnh dạn đưa tay gõ cửa.

Từ Hy Viễn cũng chẳng tốt hơn là bao,hắn tuy quen thuộc căn nhà này cũng thoát khỏi va chạm khi không nhìn thấy.

Vừa vào được tới phòng đã không tránh đụng khỏi lung tung,hắn bực bội thả người xuống giường,lòng ngực bách bối không chịu nổi.

Người phụ nữ đáng chết!Dám lừa dối hắn cũng chỉ có cô.


Chưa được một lúc,hắn lại nghe tiếng gõ cửa,Từ Hy Viễn lại lò mò đứng dậy,từng bước chậm chạp đi tới cánh cửa.

Cánh cửa vừa mở ra,đập vào mắt cô là bản mặt lạnh tanh của hắn,kèm theo tiếng quát chán ghét "Làm gì?"

Tô Thiện tuy hoảng sợ vẫn cố kéo bàn tay của hắn ra,nhưng Từ Hy Viễn lại vung tay không muốn cho cô được như ý.

Tô Thiện còn đang sửng sờ lại thấy bàn tay hắn một lần nữa mở rộng,khó chịu ra lệnh "Nhanh."

Tô Thiện theo thói quen cầm lấy bàn tay hắn,ghi ghi "Vì sao tức giận?"

Còn hỏi hắn vì sao?Còn ai có khả năng khiến hắn luôn tức giận?Không vì cô thì còn hà cớ gì khiến hắn tức giận đến như vậy.

"Không vì sao hết,thích."

Tức giận cũng có thể thích lúc nào là tức giận lúc đó sao?Tô Thiện cắn răng chịu đựng lí do vô lí của hắn,đem tay hắn viết viết "Đừng tức giận."

Hắn nhếch môi,gương mặtngay tức khắc trở nên tà ác "Được thôi,cô hôn tôi một cái,tôi liền hết tức giận."

Tô Thiện trợn tròn mắt,không thể tin được hắn lại dám đùa giỡn người làm thuê như thân phận Tiểu Tô hiện tại của cô.Cái thói háo sắc của hắn thật khiến người ta ghê tởm,ngay cả người hầu cũng không buông?

Tô Thiện thầm phỉ nhổ trong lòng,có chút đau lòng chính mình lại có tư tình thương tâm hắn,cô cầm bàn tay hắn "Không được."

Hắn cau mày "Có hôn không?Không hôn có tin tôi cưỡng bức cô không?"

Hắn điên rồi!Đây là suy nghĩ đầu tiên trong đầu cô,Tô Thiện hoảng sợ buông tay hắn,xoay người chạy lấy thân.

Hắn sớm biết người phụ nữ này muốn buông tay hắn chạy đi,làm gì dễ dàng như vậy.Từ Hy Viễn lật tay túm lấy cổ tay người phụ nữ,xoay người đè cô lên tường.


Hắn tuy mắt không thấy nhưng phản xạ lại không hề kém đi,thân thủ hoàn toàn tốt không thua kém lúc trước, kìm chặt người phụ nữ "Có hôn không?"

Tô Thiện vùng vẩy vô ích,vẫn như mọi lần không thoát khỏi bàn tay hắn.Cô đờ đẫn một hồi,cuối cùng thoả hiệp nhón chân hướng môi hắn hôn tới,cũng không phải lần đầu cùng hắn hôn môi đi.

Môi người phụ nữ nhẹ nhàng đặt lên môi hắn,có hương thơm quen thuộc mà hắn mong nhớ.Từ Hy Viễn đưa tay nhanh chóng kìm chặt gáy cô,cúi thấp đầu hôn cô.

Tô Thiện vùng tay đánh vào người hắn,cô hoảng sợ muốn la lại làm hắn có cơ hội đem lưỡi tiến vào,khuấy đảo ngọt ngào.

Hắn mặc cô không yên,mặc cô đánh loạn trong ngực mình,vẫn chăm chú hôn người phụ nữ,một chút cũng không buông.

Môi lưỡi day dưa quấn quýt cho đến khi Tô Thiện tức giận cắn mạnh vào lưỡi hắn.

Từ Hy Viễn rên hừ một tiếng liền buông cô ra,khàn giọng "Người phụ nữ đáng chết!"Vẫn hung hăng như vậy.

Tô Thiện sợ run cả tay,muốn hét lên mắng hắn khốn nạn,vô liêm sỉ nhưng chính mình còn đang là Tiểu Tô nên nhịn xuống.Hậm hực đẩy hắn ra chạy xuống lầu.

Kinh tởm!Tô Thiện biết hắn hung hăng,biết hắn lạnh lùng tàn ác nhưng lại không hề biết hắn lại có một mặt háo sắc kinh tởm như vậy.

Trong khi Tiểu Tô là người hầu được thuê về,còn bị câm hắn cũng không tha,loại người như hắn cầm thú cũng không bằng.


Tô Thiện tức đến run người,câm phẫn bản thân có thể vì loại người này mà đau lòng thương tâm.

Cả đêm hôm đó cô không hề đến tìm hắn một lần,hắn có làm sao cũng mặc hắn.

Dù sao đây cũng là nhà hắn,có vấp cũng không chết được đi.

Hừ!

Sáng hôm sau,

"Tiểu Tô!Tiểu Tô?Ra đây cho tôi!"

Tô Thiện còn đang mãi loay hoay trong bếp,nghe hắn gầm lên trên lầu không khỏi giật mình làm rơi cả cái vá trên tay.Ôn thần háo sắc này lại không phải có chuyện gì chứ?

Cũng không thể mặc kệ hắn mãi được,cuối cùng vẫn là cô mềm lòng chạy lên xem hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui