"Bạn Tử, sau này cẩn thận người kia một chút, tôi thấy cô ta không có ý tốt với cậu"
Mễ Trường Lộ năm mười tám tuổi là một thiếu nữ đơn thuần, kiêu ngạo, mái tóc cô dài tận ngang hông, lộ vẻ dịu dàng kiều diễm.
Trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng cùng quần đen dài nhưng lại bộc lộ được rất rõ vẻ đẹp hình thể của cô.
Còn Tử Lạc ngày ấy thì chỉ như một con thỏ nhỏ, đáng yêu thuần khiết, chưa bao giờ đối diện với những tâm cơ.
"Cảm ơn cậu!"
Tử Lạc cảm kích nói, nếu như lúc nãy không có Mễ Trường Lộ có lẽ cô đã bị cô gái kia ức hiếp rồi, nghĩ thế cô liền dùng ánh mắt cảm kích.
Thế nhưng Mễ Trường Lộ dường như không để ý đến, chỉ một mạch đi thẳng đến nơi chiếc xe sang trọng, nhẹ nhàng bước vào.
Trong lòng Tử Lạc có chút ngưỡng mộ, cậu ấy quả thật rất may mắn khi được sống trong một gia đình giàu có, hơn nữa lại còn là người tốt.
---
1 năm sau...
"Trường Lộ, đã một năm tụi mình quen nhau rồi nhỉ?"
Tử Lạc xinh đẹp nở nụ cười, đúng là tuổi trưởng thành, chỉ thoáng có một năm mà những đường nét trên mặt hai người đều thay đổi, tất nhiên là xinh đẹp hơn.
Mễ Trường Lộ không còn để tóc dài như trước, cô bắt đầu uốn gợn sóng và nhuộm màu nâu nhạt, rất đáng yêu.
"Đúng vậy nhỉ, Tiểu Lạc, chụp một tấm hình đi, kỉ niệm một năm tình bạn của chúng ta!"
Tách!
"Tiểu Lạc, nhìn xem, buồn cười quá, lúc bấm máy chụp mắt cậu đang chớp, trông ngốc quá, haha...."
"Không được! Xoá, xoá đi chúng ta cùng chụp tấm khác!"
"Không đâu! Đừng giật, sau này cậu có người yêu, tớ sẽ đưa anh ta coi cái này haha!"
...
---
2 năm sau...
"Tiểu Lạc, kỉ niệm 2 năm tình bạn của chúng ta nào, thời gian nhanh thật, chưa gì đã 2 năm!"
Mễ Trường Lộ hai năm trước đã không còn thấy, thay vào đó là mái tóc ngang vai được uốn thời thượng, vừa nhìn đã biết người có tiền.
Còn Tử Lạc vẫn như vậy, cô vẫn rụt rè, nhút nhát sau bóng lưng của cô bạn mình.
"Trường Lộ, đưa tớ về được không, ở đây ồn quá!"
Lúc đó là lần đầu Tử Lạc đến quán bar, ấn tượng đầu của cô với này chính là kinh khủng!
Tại sao ở cái nơi đầy khói mờ, mùi thuốc lá, mùi phụ nữ, mùi đàn ông, âm nhạc ầm ĩ như thế này mà vẫn có người có thể vui vẻ.
Ngay lúc này cô chỉ mong Mễ Trường Lộ sớm đưa cô về, cô thật sự cảm thấy rất đáng sợ, ánh nắt của những tên đàn ông kia và sự xa lạ của Mễ Trường Lộ.
"Không sao, cậu qua kia uống nước trái cây đi, tớ sẽ không dẫn cậu đi quá mười hai giờ đâu!"
Tử Lạc cắn môi, sắc mặt cô e dè nhưng nhìn bạn mình luyến tiếc không muốn đi cô cũng có chút không đành lòng, đành lê bước sang góc bàn ngồi uống cocktail thế nhưng cô chỉ làm thấy lưỡi mình cay xè.
Sau đó Mễ Trường Lộ cũng đưa Tử Lạc về kí túc xá.
---
3 năm sau...
Thật đáng tiếc, tình bạn vốn đẹp đỡ như chiếc đèn chùm pha lê tinh tế giờ đã vỡ tan trong phút chốc, chỉ cần nhìn vào bất kì ai cũng không khỏi tiếc nuối.
Tôi, Mễ Trường Lộ, tiểu thư Mễ gia....à không phải, giờ đây chỉ là một tù nhân mang tội chung thân vì cố ý gây thương tích và nhiều tội vặt vãnh khác....
Người đàn ông đó quả tàn nhẫn, những ngày qua ở trong nơi này tôi mới biết dưới bàn tay của anh ta công lí không hề tồn tại, dù đang ở dưới sự giám sát chặt chẽ của luật pháp thế nhưng người của anh ta vẫn....vẫn có thể làm nhục tôi!
A~ thật là đau, còn gì đau đớn hơn khi bị người đàn ông bản thân yêu đến chết đi sống lại huỷ hoại?
Tôi còn nhớ rất rõ năm tôi bảy, đó là một buổi dạ tiệc của giới thượng lưu, tôi như được hoá thân thành một nàng công chúa dưới ánh mắt ước ao của mọi người.
Điều đó khiến tôi rất tự hào.
Thế nhưng trong buổi dạ tiệc đó có một người con trai, vẫn luôn không để ý đến tôi, chuyện đó khiến tôi có chút khó chịu, tôi càng chú ý cậu ta hơn.
Có vẻ lớn hơn tôi năm, sáu tuổi gì đó, nhưng bộ dạng thật lạnh lùng, khiến tôi càng không thích.
Sau đó mười năm, lúc tôi mười bảy tuổi, có một lần bị cướp, tôi lại mắc chứng quên đường, lúc đó chỉ biết khóc, tôi thật sự rất hoảng sợ.
Tiền, điện thoại, thẻ đều không còn, trời lờ mờ tối, âm thanh của các loài côn trùng vang lên khiến tôi càng sợ hãi.
Tại sao, con đường này lại vắng như vậy, đến một chiếc xe cũng không có!
Tôi vô thức đi, đi một hồi chân liền rã rời mà lại không nhìn thấy bất cứ một người nào, tôi lại càng thêm run rẫy, nước mắt muốn trào hết ra ngoài.
Đúng lúc đó có một chiếc chạy đến, ánh đèn quá chói khiến tôi phải che lấy mắt.
Một người bước xuống, giày da vang lên từng âm thanh trên mặt đất thật chậm rãi, trái ngược hoàn toàn với trái tim của tôi lúc đấy.
Người đàn ông đưa bàn tay ra, tôi ngước lên, trong tim lần nữa giật thót vì vẻ ngoài tựa như thần của anh ta.
"Đứng lên đi, đừng ngồi ở đây!"
Anh ta nói, tôi vẫn thẫn thờ, giọng của anh ta rất trầm thấp, vừa lạnh lẽo vừa ấm áp, khiến tôi có chút hoảng sợ nhưng nhiều hơn là rung động.
Thật nực cười khi rung động với một người đàn ông xa lạ đúng không?
Anh ta đưa tôi về, cứ tưởng mọi chuyện sẽ dừng lại chẳng ngờ anh ta chính là Vương Thần, con trai cả tập đoàn Vương thị.
Mà bạn trai lúc bấy giờ của tôi lại là Vương Đặc Nhĩ, nhị thiếu Vương thị.
Thật trớ trêu, khi biết chuyện tôi liền có chút đau khổ, nhưng vẻ mặt của anh ta lại rất bình tĩnh, tựa như không có chuyện gì, tựa như....anh ta vốn không hề có ấn tượng với tôi.
Đêm đó, tôi không ngủ được, tôi thấy có lỗi với Vương Đặc Nhĩ, nhưng lại không thể ngăn cản ý nghĩ muốn gần gũi với Vương Thần.
Khốn nạn!
Tôi đã mắng bản thân mình như thế!
Trong khi Vương Đặc Nhĩ ấm áp, chung thuỷ thì Vương Thần lại lạnh lùng, phong lưu vô cùng.
Mỗi lần nhìn những scandal của anh ta với những cô minh tinh khiến tôi giận dỗi vô cùng, những cô ả đó cũng chẳng xinh đẹp hơn tôi, gia thế cũng không tốt bằng tôi vậy mà....
Cứ mỗi lần như vậy, tôi liền cố gắng thay đổi bản thân thành hình ảnh na ná những cô minh tinh đó, rồi cũng sẽ có một ngày anh ấy phải chú ý đến tôi!
Cũng vì để thường xuyên được gặp Vương Thần....tôi phải cố gắng thân mật với Vương Đặc Nhĩ, chỉ có như vậy mới thường xuyên được gặp anh thế nhưng....tôi thấy rất có lỗi với Vương Đặc Nhĩ.
Nhưng chỉ cần mỗi lần Vương Thần nói chuyện với tôi, lòng tôi liền hạnh phúc tê tái, dường như quên đi mọi tội lỗi với Vương Đặc Nhĩ.
Cứ như vậy gần ba năm, tuy gần gũi với Vương Đặc Nhĩ thế nhưng cái đêm đầu tiên tôi vẫn cố gắng giữ gìn....tất nhiên là dành cho người đàn ông đó.
Vương Đặc Nhĩ cũng không phải kẻ ngu, tất nhiên cũng nhận ra những hành động của tôi, anh nhiều lần đe doạ, thậm chí là đánh tôi, thế nhưng....tôi chấp nhận.
Tôi tin có một ngày mình sẽ ngồi ở vị trí phu nhân đại thiếu gia Vương thị.
Có những lần tôi cố ý tỏ vẻ quan tâm Vương Đặc Nhĩ trước mặt Vương Thần, chỉ mong anh có thể biểu hiện chút gì gọi là ghen tuông thế nhưng....một cái nhìn anh cũng không dành cho tôi.
Ha~ thật đáng ghét! Nhưng lại không thể nhẫn tâm ghét được! Thật khó chịu!
Mọi chuyện cứ như vậy cho đến một ngày, tôi phát hiện người bạn thân nhất của tôi....có dính líu đến anh ấy, người mà tôi yêu nhất.
Khi ấy, tôi sốc đến độ muốn ngất xỉu, tôi đau đến không thể chết đi, cảm giác như bị đâm một nhát trước ngực, rất đau đớn.
Cả một ngày tôi khóc đến thương tâm, và cũng lúc đó, tôi đã nghiệm ra một điều tôi cho rằng là sự thật, Vương Thần trước đến nay đều đạm bạc với phụ nữ, vì cớ gì lại gần gũi với Tử Lạc?
Như vậy chỉ có thể nói, chính cô bạn thân nhất của tôi đã cố tình quyến rũ Vương Thần!
Hôm đó tôi tức đến phát điên, móng tay gâm sâu vô da thịt lòng bàn tay, nhưng tôi không cảm thấy đau vì cái nỗi đau trong tâm hồn, cái sự ghen tức đã khiến tôi tan nát.
Yêu anh ba năm chứ đâu phải ba ngày, ba tuần?
Ai đã từng sẽ hiểu cảm giác này, rõ ràng là tôi, tôi mới là người đến trước cơ mà, tại sao? Ông trời tại sao lại bất công như vậy?
Chính từ lúc đó, tôi biết mình không còn là Mễ Trường Lộ nữa, nhưng tôi không quan tâm, tình yêu của tôi, hạnh phúc của tôi, tôi không cho phép người khác ngang nhiên cướp lấy, không bao giờ.
Từng ngày, từng giờ trôi qua, tôi không còn nhớ rõ mình đã làm gì, tôi chỉ biết là....người tôi yêu đã ghét tôi đến cực điểm rồi, thậm chí còn không muốn tôi chết sớm để giày vò tôi.
Hàng ngày tựa như hàng thế kỉ ở nơi ngục tù, những chuyện tôi phải trải qua ở nơi đây....chẳng khác gì nô lệ tình dục.
Tôi chẳng còn đủ dũng khí để khóc, cũng chẳng đủ dũng khí để tự tử.
Thật đáng hận làm sao!
Hôm nay, là một ngày mưa tầm tã nhưng trong lòng tôi có chút vui vẻ, ít nhất lũ đàn ông kinh tởm kia không còn lấy tôi ra làm trò cầm thú nữa, bởi vì....bọn họ đều nghĩ là tôi điên rồi.
Haha, điên, đúng vậy tôi mong mình điên, không còn nhớ gì nữa vì có lẽ như vậy sẽ bớt đau.
"Tù nhân số 3875, có người cần gặp!"
Quản giáo nói một câu, tim tôi đập thịch một cái, là ai, là ai đến gặp tôi?
Liệu có phải....anh ấy không?
Nhưng tôi chỉ còn biết ngu ngốc cười, anh ta sẽ không bao giờ đến thăm tôi đâu, ngoan độc, tàn nhẫn như vậy tại sao còn yêu chứ?
Tôi tự hỏi bản thân, trên môi giương lên nụ cười khổ.
Quản giáo dẫn tôi đến một căn phòng, trên tay là còng số 8.
Mở cửa ra, không hiểu sao tôi có chút mong chờ, mong đó là Vương Thần thậm chí....có chút mong nhìn thấy Tử Lạc.
Người tôi hận nhất cũng là người mà tôi mong muốn gặp lại nhất!
Còn Mễ gia sao, chắc chắn đã tan hoang dưới tay Vương Thần rồi, nghĩ đến đây, nước mắt chảy dài trên gương mặt của tôi, mọi thứ đều bị kẻ điên như tôi phá vỡ rồi!
Cánh cửa mở ra, tôi kinh ngạc nhìn người ngồi trong, Trương Ái Ái?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...