Điện thoại reo lên, cô nhấc máy: “ Khải Phong!”.
“ Sam Sam! Mọi chuyện như thế nào rồi? Em đã tìm được thông tin về ba mẹ em chưa?”, giọng anh lo lắng hỏi han.
Bội Sam buồn bã ngồi xuống giường: “ Em đã đến cô nhi viện Z và đã gặp người đứng đầu ở đó.
Dường như họ biết chuyện gì đã xảy ra với em vào năm xưa nhưng lại không nói.
Em hỏi thì họ nói không nhớ...!Sáng ngày mai em sẽ quay lại một lần nữa, nhất định em phải biết người đã đưa em vào cô nhi viện”.
Khải Phong lo lắng đề nghị: “ Hay là anh đến cùng em đi đến đó?”
“ Em biết công việc của anh rất bận rộn, anh cứ tập trung giải quyết.
Khi nào em trở về, em sẽ gọi điện báo với anh”.
“ Vậy cũng được...!Cũng trễ rồi, em ngủ sớm đi”.
Cô mỉm cười đáp lại: “ Anh cũng nghỉ ngơi sớm đi nhé.
Chúc anh ngủ ngon, Khải Phong!”.
Bội Sam đặt điện thoại xuống giường, vừa đứng lên thì Bác Thần cũng trong phòng tắm bước ra.
Thân hình rắn chắc khiến cho cô chú ý đến, đứng ngẩn người trong giây lát.
Anh cười nhếch mép trêu chọc cô: “ Sao? Thích tôi rồi à?”
“ Nói bừa”, cô đáp lại rồi đi thẳng vào phòng tắm.
Một lúc sau khi tắm xong, cô không có quần áo để thay, chỉ khoác lên người áo chàng tắm của khách sạn.
Cô cảm thấy không thoải mái khi phải ở cùng phòng với một người lạ, mà người này trong mắt cô mà nói có rất nhiều vấn đề.
Sau một hồi đi qua đi lại trong phòng tắm, cô cũng trấn an bản thân mà bước ra ngoài.
Bội Sam ngồi xuống ghế và bắt đầu lau tóc còn ướt.
Hình ảnh này lập tức đập vào mắt của anh khiến anh không khỏi bồi hồi.
Bác Thần nhìn cô lau mái tóc dài thướt tha mà không khỏi hỏi một câu: “ Hành động này của cô là đang câu dẫn tôi sao?”
Đôi tay của Bội Sam dừng lại, đứng lên đi chầm chầm về phía anh cười nhạt mà hỏi đùa: “ Sao thế? Có phải anh nhịn không nổi rồi không?”
Anh nhìn vào đôi mắt long lanh của cô rồi lập tức vòng tay kéo người cô về phía mình.
Ánh mắt cả hai đều nhìn thẳng vào đối phương, Bội Sam lúc này đứng hình, như con mèo nhỏ nhìn anh.
“ Anh buông tôi ra nhanh”, cô bây giờ đã có chút sợ rồi.
Với một giọng nói trầm ấm, anh nói nhỏ: “ Mới đây còn miệng lưỡi lắm mà, bây giờ lại như con mèo nhút nhát thế này”.
Cô bực mình đáp trả: “ Hứa Bác Thần, mau buông tôi ra”.
“ Hay là lần cứu giúp này cô có thể lấy thân báo đáp, như vậy nhanh hơn nhiều, tôi không cần phải chờ đợi”, anh nhếch mép đề nghị.
Người đàn ông này lại muốn giở trò với cô nữa rồi, lần này cô phải mạnh mẽ hơn.
Bội Sam ngay lập tức phản bác: “ Tôi không phải là món đồ chơi của anh.
Nếu anh muốn đến như vậy thì gọi bạn gái anh đến, đừng chạm vào tôi”.
Khi anh tiến đến gần bờ vai cô, mùi hương đặc biệt ấy lại khiến anh nhớ lại cô gái một năm trước ở khách sạn cùng anh.
Hình ảnh ấy cứ xuất hiện khiến anh lập tức đưa bàn tay chạm nhẹ nhàng lên má cô rồi hỏi câu cũ: “ Bội Sam, trả lời thật cho tôi biết.
Chúng ta đã từng ngủ với nhau chưa?”
Đôi mắt cô nhìn anh một cách lạnh lùng đáp: “ Dù anh hỏi nghìn lần thì câu trả lời vẫn vậy.
Tôi và anh trước đây không có quan hệ gì và sau này cũng sẽ là như vậy.
Anh suy nghĩ nhiều rồi”.
Lúc này Bác Thần mới chịu buông tay ra khỏi người cô, lùi chân về phía sau: “ Đi ngủ thôi”.
Anh đi đến giường rồi nằm xuống, ánh mắt liếc qua giường thản nhiên nói: “ Cô nhanh đến đây, tôi buồn ngủ lắm rồi đấy”.
Trong phòng này chỉ có một chiếc giường, không lẽ cô chấp nhận ngủ cùng với người đàn ông nguy hiểm này sao? Đương nhiên là không rồi.
Bội Sam nhìn vào nửa bên giường rồi đáp: “ Tôi sẽ ngủ ở dưới sàn”.
Cô đi đến lấy gối đặt xuống sàn nhà và cứ thế nằm xuống.
“ Cô sợ tôi ăn thịt cô à?”, anh không ngần ngại hỏi thẳng.
Từ phía dưới cô nhanh chóng đáp lại: “ Đúng”.
Vì khách sạn này thuộc dạng bình thường nên không có máy sưởi, dưới sàn lạnh lẽo khiến cô co rút người lại.
Đột nhiên Bác Thần đứng lên vòng qua giường đến chỗ cô yêu cầu: “ Lên giường nằm đi”.
Bội Sam không đồng ý: “ Anh cứ ngủ ở trên, còn tôi ở đây là được.
Không ai phiền ai”.
Biết là cô sẽ không nghe theo nên anh phải đành hành động, Bác Thần nhanh chóng bế cô lên.
Bội Sam lo sợ hỏi: “ Anh làm gì vậy? Bỏ tôi xuống”.
Không giải thích gì thêm, anh trực tiếp ném cô xuống giường.
“ Hứa Bác Thần, anh làm vậy là có ý gì?”, cô tức giận.
Anh ghé sát vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nói nhỏ: “ Có ý gì không phải cô cũng đang nghĩ đến hay sao?”
Cô nhìn vào đôi môi anh rồi nhanh chóng xoay mặt qua chỗ khác: “ Nói bừa”.
“ Tôi sẽ không cưỡng ép cô đâu nữ bác sĩ”, anh đứng thẳng người đi đến chiếc ghế nhỏ cạnh giường và ngồi xuống cứ thế mà chợp mắt.
Bội Sam quay lưng lại, đắp mền kín người, ngay cả ngón chân cũng không để hở.
Trong khoảng 15’ sau đó, căn phòng không một tiếng động, yên tĩnh đến mức khó chịu.
Bội Sam nhẹ nhàng xoay người lại, ánh mắt hướng về phía anh đang ở đối diện.
Ánh mắt không ngừng nhìn ngắm, dường như đang mong chờ một điều gì đó.
Cô vẫn nhớ như in cảm giác của đêm mặn nồng đêm ấy, dù say khướt đến mê man nhưng hiện tại người đàn ông này lại ở trước mặt cô.
Những hình ảnh cứ liên hồi ùa về khiến cô lắc đầu khó chịu.
“Suy nghĩ lại rồi à?”, thì ra anh chỉ chợp mắt chứ không hề ngủ.
Bội Sam giật mình, tim đập liên hồi, nhanh chóng xoay người lại và nhắm mắt.
Cô tự dặn lòng: Mình phải cẩn thận hơn nữa, không được để anh ta biết cả hai đã từng ngủ với nhau..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...