“ Không có gì quan trọng đâu bác sĩ Tạ, chỉ là tôi muốn có thời gian nghỉ ngơi”.
Anh cũng không hỏi thêm nữa mà chuyển chủ đề: “ Đúng rồi, bài thuyết trình tôi đã hoàn thành xong rồi.
Tôi sẽ gửi qua email cho cô xem thử, hãy cho tôi một chút ý kiến nhé?”
Cô gật đầu đồng ý: “ Được, tôi sẽ xem qua”.
“ Còn chuyện này tôi cảm thấy rất thắc mắc, liệu tôi có thể hỏi được không?”, giọng anh ấp a ấp úng.
Bội Sam cũng nhiệt tình đồng ý: “ Có chuyện gì anh cứ hỏi?”
Chí Thành có vẻ hơi ngại: “ Không biết là một bác sĩ vừa xinh đẹp vừa tài giỏi như cô đây đã có người đàn ông nào bên cạnh chưa?”
Khi cô định trả lời thì một y tá gọi lớn: “ Bác sĩ, bệnh nhân ở phòng 308 đột nhiên lên cơn đau tim”.
Hai người nhanh chóng chạy đi xem xét tình hình.
....
Buổi tối tại quán bar Angle&Devil, Uyển Như cùng một số bạn bè của mình tụ họp vui chơi.
“ Uyển Như của chúng ta lúc trước từng là hoa khôi của trường, sau khi đi du học về lại càng xinh đẹp hơn.
Cậu làm mình ganh tị chết đi được”, một người bạn của cô nịnh nọt.
“ Đúng đúng...!Khi xưa tớ cũng quyết định đi du học thì tốt biết mấy”, người bạn thứ hai.
Uyển Đình cũng hỏi thăm tình hình: “ Tớ nghe nói cậu sắp kết hôn mà không phải sao?”
“ Ừ thì đúng, anh ấy là con trai trưởng của công ty cung cấp thực phẩm, cũng là một người có vị trí trong xã hội.
Chúng tớ sẽ kết hôn vào cuối tháng sau”, người bạn thứ hai đáp.
Người bạn thứ nhất hỏi: “ Khi nào cửa hàng trang sức đá quý của cậu khai trương đây?”
Uyển Đình mỉm cười đáp: “ Sẽ sớm thôi, tớ đã chọn xong địa điểm rồi, chỉ còn việc lên kế hoạch xây dựng và thiết kế cửa hàng nữa là xong”.
“ Cậu giỏi thật đấy, đậu thủ khoa ngành thiết kế trang sức ở nước ngoài, về nước lại sắp trở thành bà chủ giàu có, còn có ba là viện trưởng bệnh viện lớn nhất ở thành phố này.
Ai phước phần lắm mới lọt vào mắt xanh của cậu”.
“ Điều này là đương nhiên”, Uyển Như tự tin.
Ở phía trên tầng, Bác Thần đã thấy Uyển Như ở đây, anh muốn lợi dụng cơ hội này để đến gần với cô hơn.
Anh đi xuống dưới, ngồi ở một vị trí dễ nhìn thấy.
Mới liếc ngang liếc dọc một chút thôi, Uyển Đình ngạc nhiên khi thấy người đàn ông cô tò mò về danh tính cũng có mặt ở đây.
Môi cô nở một nụ cười nhẹ, hỏi người bạn của mình: “ Hai cậu biết người đàn ông đó là ai không?”
Hai cô gái cố gắng nhìn rõ thì lộ ra vẻ mặt không mấy thiện cảm.
Cô bạn thứ nhất lập tức đáp: “ Uyển Như à, người đàn ông này không tầm thường đâu”.
Nghe bạn mình nói như vậy cô lại càng muốn biết: “ Ý của cậu là sao?”
“ Anh ta là Hứa Bác Thần, là một doanh nhân thành đạt trong nhiều lĩnh vực, hộp đêm này cũng là của anh ta.
Ngoài ra anh ta còn được biết đến như là trùm xã hội đen, rất có quyền lực và nhẫn tâm”.
Người bạn thứ hai nói thêm: “ Người đàn ông này có cổ phần trong công ty của bạn trai tớ nên tớ cũng biết một ít.
Nghe bạn trai tớ kể anh ta làm còn nhanh hơn nói, đầu đội trời chân đạp đất.
Ngay cả cảnh sát còn không dám đụng đến một sợi tóc của anh ta.
Uyển Như, người đàn ông này rất nguy hiểm, tốt nhất là chúng ta không nên đụng tới”.
Từ thông tin của bạn mình, Uyển Như có vẻ đã có chút dè chừng rồi, nhưng cô vẫn muốn biết nhiều hơn về người đàn ông này.
Sau một hồi chơi vui vẻ với bạn bè, cô tạm biệt và ra ngoài bắt xe taxi.
Một chiếc xe ôtô chạy đến đậu trước mặt cô, Chí Vỹ bước xuống và đi đến.
Anh cúi nhẹ đầu nói: “ Tiểu thư Tạ, ông chủ lệnh cho tôi đưa cô về nhà an toàn”.
Uyển Như thấy người đàn ông lạ lẫm trước mặt liền đề phòng: “ Ông chủ của anh là ai?”
“ Là Hứa Bác Thần”.
Cô cười khẩy đáp: “ Oh, thật ngại quá, tôi không quen”.
Vừa dứt lời, cô bước lên một chiếc taxi và rời đi.
Chí Thành gọi cho Bác Thần báo cáo: “ Tiểu thư Tạ từ chối rồi thưa ông chủ”.
Bác Thần đã biết trước được kết quả, anh cười ẩn ý trả lời: “ Tôi biết trước rồi”.
Trên đường về nhà, Uyển Như không ngừng nghĩ về người đàn ông họ Hứa này.
Cô mỉm cười nói với lòng: Thứ gì dễ có được thì cũng dễ bỏ được...!Hứa Bác Thần, xem anh có đủ kiên nhẫn không đã.
....
Sau một chuyến bay, Bội Sam đã đặt chân xuống thành phố Bắc Kinh.
Cô nhanh chóng kéo chiếc vali nhỏ đi tìm địa chỉ cô nhi viện Z mà Khải Phong đã cung cấp.
Gần hai tiếng đồng hồ, cô mới tìm thấy địa chỉ.
Đây là một cô nhi viện nhỏ nằm ở vùng ngoại ô, cách thành phố khoảng 50km.
Cô đi vào nhìn xung quanh một lúc thì một người phụ nữ khá lớn tuổi đi đến hỏi: “ Cháu tìm ai?”
Bội Sam cúi đầu chào rồi đáp: “ Thưa bà! Cháu đến từ Thượng Hải, đến đây để tìm một chút thông tin ạ.
Bà có biết ai là người đứng đầu ở cô nhi viện này không ạ?”
Bà nhìn cô từ trên xuống dưới trả lời: “ Là ta...!Cháu tìm ta có chuyện gì?”
Hai người ngồi ở dưới gốc cây, trên bàn là hai tách trà nóng hổi.
“ Cháu tên gì? Có chuyện gì mà phải từ Thượng Hải đến Bắc Kinh tìm ta?”, bà thắc mắc.
Bội Sam thành thật đáp: “ Cháu tên Bội Sam”.
Không hiểu sao khi bà nghe đến cái tên này thì lại giật mình, tay chân rung rẩy đến cầm tách trà trên tay cũng không vững..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...