Sau buổi tối hôm đó, hầu như tin tức về buổi tiệc trên biển đã lan truyền khắp nơi, vụ việc xảy ra cũng rất nhanh đã được nhiều người biết đến, báo chí rầm rộ.
" Mau ăn chút cháo còn nóng đi" Tiêu Nhất Hàn đặt tô cháo nóng hổi trước mặt cô, Doãn Lạc Lạc khẽ thở dài, sau đó lên tiếng.
" Cám ơn anh đã cứu em, chuyện về cô ấy, thực ra!.
"
" Nhiều lời, mau ăn đi" hắn bắt đầu múc từng muỗng nhẹ nhàng thổi, sau đó nhìn cô lặng lẽ ăn hết tô cháo mới hài lòng đặt sang một bên.
Không khí đột nhiên im lắng phút chốc, Tiêu Nhất Hàn cư nhiên đứng dậy điều chỉnh trang phục sau đó lại xoa đầu cô " Tạm thời nghỉ ngơi đi, cuối tuần này chúng ta sẽ đi thăm ba mẹ, họ nói muốn được gặp con dâu"
Doãn Lạc Lạc nghe xong đột nhiên ngồi thẳng lưng lại, những chuyện trước kia có lẽ hai người họ đã biết, cô chỉ ngạc nhiên khi biết tin thời gian hắn bắt cô rời đi thế nhưng hắn lại không ký vào đơn ly hôn, chứng tỏ bọn họ vẫn là vợ chồng hợp pháp.
" Như vậy có được không"?
" Sao lại không? Hiện tại em vẫn là vợ anh, vẫn là con dâu Tiêu Thị, em ngạc nhiên nhiều như vậy để làm gì"?
" Thôi được rồi" Doãn Lạc Lạc ngoan ngoãn gật đầu, gặp cũng tốt, ấn tượng người mẹ chồng này vẫn luôn là điều tốt đẹp trong lòng cô, trước kia vẫn vậy, bây giờ vẫn không hề thay đổi.
Sau khi xuất viện cũng là thời điểm của năm ngày sau đó, không khí trong lành, thời tiết còn thông báo cho cô biết hôm nay là một ngay đẹp trời.
Ân Tiểu An hẹn cô đến quán cà phê cũ lúc trước, vừa tới nơi, phía xa đã thấy cô ấy đang ngồi phía bên cạnh cửa sổ, tươi cười vẫy tay nhìn về phía Doãn Lạc Lạc.
" Lạc Lạc, bên này"
Doãn Lạc Lạc cười nhẹ, tiến từng bước về phía cô, bao năm mới được gặp lại không ngờ Tiểu An của cô nay đã trưởng thành, cũng rất xinh đẹp hơn rất nhiều.
" Cậu hẹn mình ra đây có chuyện gì à, sao không kể luôn qua điện thoại cho tiện" Ân Tiểu An nghe vậy liền mỉm cười, nhưng đáy mắt đột nhiên hiện lên nét bi thương, cô ấy có chuyện gì buồn sao?
" Quý khách muốn dùng gì ạ" đột nhiên cô gái phục vụ xuất hiện, cắt đứt dòng suy nghĩ vừa mới xuất hiện trong đầu cô.
" Cho tôi hai ly cà phê đen là được rồi" Ân Tiểu An nói xong mỉm cười, cô gái kia mỉm cười xoay người đi vào trong, lúc này mới quay sang nhìn Doãn Lạc Lạc, sau đó mở miệng lên tiếng " Sang tuần mình sẽ đi qua nước ngoài"
" Hả? Cậu nói sao? Tại sao lại sang đó, cậu có chuyện gì gấp sao"? Doãn Lạc Lạc giật mình nhìn chăm chú Tiểu An, từ nhỏ tới lớn bọn họ luôn ở cạnh bên nhau, bất kể việc gì cô cũng sẽ đoán ra, dù là chuyện bé hay nhỏ, hoặc những chuyện khó tưởng tượng đến đâu cô cũng sẽ nghĩ ra, nhưng vào lúc này, cô ấy thực sự là khiến cô nhìn không thấu, là vì cô ấy đã thay đổi, hay con người cũng sẽ có những lúc mang những tâm trạng khác nhau không để người khác suy đoán ra được, hóa ra lúc cô rời đi ba năm, không chỉ bản thân mình đã thay đổi, mà dường như những người xung quanh cũng thay đổi theo năm tháng.
" Không phải, Lạc Lạc à, cậu có còn nhớ lúc chúng ta còn nhỏ, lúc ấy cậu và mình đã vui vẻ biết chừng nào, sau này lớn lên rồi, mình vẫn luôn nghĩ bản thân mình cũng sẽ vô tư như lúc nhỏ, nhưng không phải như thế, cũng có nhiều chuyện mà ngay cả bản thân tớ cũng không thể nào giải thích được, cũng không có cách nào tiếp nhận được" đúng vậy, khoảng cách về thời gian vẫn luôn là một vết ngăn đối với con người, lúc trước thật dễ để đoán ra con người đơn giản như Ân Tiểu An, nhưng mà bây giờ, có lẽ mọi thứ vẫn là không thể nào đoán ra được, cô ấy vẫn là có điều khó nói, nhưng nếu cô đoán không lầm, thì điều khó nói ở đây có phải là chuyện tình cảm riêng tư của cô ấy hay không?
" Tiểu An, có phải là anh ấy không? Cậu đã thực sự thích anh ta, vậy tại sao cậu lại không nói ra, biết đâu anh ấy cũng thực sự thích cậu thì sao"?
Bầu trời bên ngoài bắt đầu phủ kín ánh nắng, một vài chiếc lá màu vàng cam theo cơn gió nhẹ thổi từ từ rơi xuống mặt đất, những người đi đường cũng tấp nập qua lại, dường như đôi khi ngắm thế này lại khiến bản thân nhớ về trước kia, những tháng ngày tươi đẹp không một tia ưu sầu.
" Lạc Lạc à, cậu không cần ngốc thế đâu, nếu anh ấy đã có người trong lòng, thì cậu nói ra có ích gì chứ, với lại mình cũng đã suy nghĩ thông suốt rồi, mình sẽ bắt đầu cuộc sống mới, biết đâu sau này sẽ có thật nhiều người theo đuổi mình, cậu cũng không cần bận tâm đến chuyện của mình đâu, đến một lúc nào đó, cậu cũng sẽ hiểu được cảm giác yêu đơn phương cũng không tồi" Ân Tiểu An nhẹ khuấy ly cà phê lên, nụ cười pha chút nét buồn lại càng khiến Doãn Lạc Lạc không đành lòng, cô cũng biết yêu đơn phương như thế nào? Lặng lẽ yêu người đó, cất giữ vào một góc trong tim cũng là loại cảm giác ngọt ngào nhất rồi, nếu thực sự cô ấy muốn đi, vậy cô nên vui mừng mới phải, vì biết đâu cô ấy cũng sẽ gặp được người mà mình thích ở bên đó thì sao???
" Lúc đó mình sẽ tiễn cậu"
" Không cần đâu, hôm nay được gặp cậu mình đã rất vui rồi, kể từ sau lần nguy hiểm đó của cậu, mình nghĩ sẽ không còn chuyện gì xảy ra với cậu nữa đâu, mình đi cùng với ba mẹ, chúng ta sẽ còn gặp lại mà, đừng có như sắp không được gặp lại thế chứ" Ân Tiểu An nói xong liền bật cười, đưa tay lên xoa xoa đầu cô, nói chuyện xong bọn họ chào tạm biệt rồi rời khỏi quán, cũng là đem những ký ức trước kia của hai người từng chút một hoài niệm lại, đúng vậy, đây là cuộc sống riêng của hai người bọn họ, nếu thực sự có duyên, cô cũng hy vọng Lương Hạ Minh sẽ sớm cùng với Ân Tiểu An thành một đôi, chỉ tiếc là!
" Dì Tô, Lạc Lạc chưa về sao" Tiêu Nhất Hàn đặt chìa khóa lên bàn sau đó nới lỏng cà vạt rồi ngồi xuống ghế sofa.
" Tiểu thư nói có hẹn với Ân Tiểu An, chắc cũng sắp về rồi đó thiếu gia" dì Tô mỉm cười nhẹ nhàng, đặt ly cà phê nóng trước mặt hắn.
" Chuyện đặt giúp cô ấy chiếc váy tới đâu rồi"
" Thiếu gia yên tâm, đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi" nghĩ đến tình cảm của Tiêu Nhất Hàn và Doãn Lạc Lạc ngày một tốt lên, bà cũng không khỏi vui mừng theo, bọn họ đau khổ, dằn vặt suốt ba năm trời, cuối cùng cũng có thể được đoàn tụ bên nhau rồi.
Điện thoại bỗng nhiên đổ chuông, vừa thấy tên người gọi, hắn liền bấm nút nghe " Chuyện gì" đầu dây bên kia liền lập tức thở dài.
" Tiêu tổng, có phải cậu mất trí hay không, hôm nay cậu có cuộc hẹn với người mẫu cho sản phẩm sắp tới đó, người ta cũng đã đến đợi cậu cả nửa tiếng rồi, không nể mặt người ta chút nào" Đông Lăng Vũ bực tức mún chửi thề qua điện thoại, ba năm trước chính cái tên ác ma kia tự làm tự chịu, hại Doãn Lạc Lạc bỏ đi, sau đó hối hận bắt anh làm đủ thứ trong công ty giúp hắn, anh là phó tổng cũng như kiêm quản lý tất cả việc vặt của hắn, rốt cục làm bạn với hắn có gì tốt đẹp chứ!!?
" Cậu tự mình giải quyết đi, tôi đang mệt" Tiêu Nhất Hàn vác chân lên bàn, tựa đầu sau ghế, đôi mắt nhắm nghiền lại, giống như thế giới có sụp đổ thì hắn vẫn cứ luôn muốn ngồi yên tại đây.
" Cậu mệt, tôi không mệt chắc"
" Cô ta muốn gì thì cứ đáp ứng đi, hôm nay tôi không đến được" sau đó liền đem điện thoại cúp ngang, ném qua một bên.
" Nè nè, quá đáng thật! " Đông Lăng Vũ tức giận đem điện thoại bóp chặt lại, cái trán liền xuất hiện vài vạch đen, đúng là hầu hạ cho cho một tên khó tính, khó ở, ai mà chịu đựng được cái tính đó của hắn, anh thật là khâm phục.
" Phó tổng, cô ta đang nổi giận trong đó kìa" một đồng nghiệp đi ngang qua cố ý báo cáo tình hình cho Đông Lăng Vũ biết, anh gật đầu chán bản ôm bản hợp đồng đi vào bên trong, Tiêu Nhất Hàn, xem như cậu không nể mặt tôi, nếu bây giờ cô ta nổi giận không chịu ký hợp đồng thì đừng trách tôi nhé.
" Xin chào cô Giang, Tiêu tổng của chúng ta hôm nay bận việc riêng không thể cùng cô ký hợp đồng được, tôi thay mặt cậu ấy đến đây để nói rõ một số vấn đề cũng như lợi nhuận đôi bên"
Trong phòng là một gái ăn mặc gợi cảm, thân hình bốc lửa đến nhìn thôi cũng đủ khiến vạn người mê, cô ấy là người mẫu cho các nhãn hiệu nổi tiếng, rất có chí khí để làm người đại diện cho mẫu sản phẩm sắp tới của Tiêu Thị.
" Hừ.
Thật mất thời gian, anh nghĩ xem tôi là ai, có thể tùy tiện muốn đến bàn bạc là bàn bạc, muốn nói vài câu liền nói sao"
Giang Manh Manh nhếch môi cười khinh thường, sau đó định bước qua người Đông Lăng Vũ rời đi.
" Cô Giang, vậy là cô không muốn ký bản hợp đồng này, được ký kết với một tập đoàn lớn nổi tiếng là điều may mắn với cô, nếu như cô không chấp nhận, đây cũng là điều mà ba mẹ cô mong muốn sao"?
Giang Manh Manh đột nhiên dừng lại, Tiêu Thị là tập đoàn nổi tiếng, cô biết như thế, nhưng từ trước đến nay đây là lần đầu tiên cô bị thiếu tôn trọng như thế? Tiêu Nhất Hàn cô chỉ tình cờ xem qua báo chí chứ thực tế vẫn chưa được gặp mặt bao giờ, hôm nay mới có cơ hội được gặp mặt, thế nhưng hắn lại chẳng xem cô ra gì, thực sự đã làm cô mất mặt không hề ít, nhưng nếu mối quan hệ này bị hủy, có lẽ sẽ ảnh hưởng đến công ty của mình.
" Tôi sẽ tạm thời bỏ qua chuyện này, hy vọng Tiêu Tổng lần sau có thể bớt kiêu căng lại với người đại diện như tôi, dù gì tôi cũng là người mẫu đại diện cho tập đoàn Tiêu Thị, ít ra cũng cho tôi một chút mặt mũi"
Nói xong, liền vung bút ký gọn lẹ rồi rời khỏi, Đông Lăng Vũ đột nhiên muốn bật cười, anh đường đường là công tử tập đoàn Đông Thị, cũng có công ty riêng, nhưng lại vì trốn hôn ước mà đến công ty hắn làm thuê, bây giờ ngay cả Giang Manh Manh cũng có thể xem thường mình, tất cả những điều này cũng nhờ Tiêu Nhất Hàn ban cho, cậu ta đúng là bạn tốt của Đông Lăng Vũ mà!!!? Anh lắc đầu mở cửa rời đi, cũng không biết phải chịu đựng những chuyện này đến bao giờ.
Tất cả những chuyện khó khăn lại cứ bắt một mình anh giải quyết, hắn là tổng tài hay anh là nô lệ của hắn, sau vụ này phải tìm hắn tính sổ mới được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...