Doãn Lạc Lạc tỉnh dậy trong cơn đau nhức, cổ họng vẫn còn đau rát vì hành động thô bạo tối hôm qua của hắn, đáy lòng bất chợt xẹt qua cảm giác mất mát, thì ra, hắn vẫn luôn luôn ghét cô như vậy, vĩnh viễn không có điểm ôn nhu.
Nhưng cô vẫn tình nguyện ở lại đây, nguyện làm tròn trách nhiệm, quyết tâm chờ đợi kỳ tích sẽ xuất hiện, nếu hắn thực sự tàn nhẫn như vậy, có lẽ đêm qua đã thực sự giết cô rồi.
Cô bật cười, hóa ra vẫn là tự xem trọng bản thân mình quá mức, nghĩ hắn có thể mềm lòng như vậy với cô thật à, bất quá hắn chưa muốn cô chết nhanh như vậy mà thôi.
Tiếp tục một ngày trôi qua nhanh chóng, màn đêm buông xuống trên cánh cửa sổ nho nhỏ, cô lặng lẽ ngồi ngắm nhìn bầu trời đầy sao.
Cảm xúc cũng dần dần trở nên xa lạ hơn bao giờ hết, nếu thật sự có ngày cô buộc phải rời xa nơi này, có lẽ chính bản thân Doãn Lạc Lạc cũng không hề biết trước được, bản thân lại không nỡ rời xa chỗ này nhiều đến như vậy? Cảm giác giống như đã đánh mất đi thứ gì đó mà chính cô không muốn dứt bỏ, giống như có một sợi dây vô hình mạnh mẽ siết chặt bọn họ lại với nhau.
Đêm khuya vắng lặng, Doãn Lạc Lạc chìm vào giấc ngủ yên tĩnh, bỗng có một sức lực to lớn đè chặt lên người cô, Doãn Lạc Lạc giật mình tỉnh giấc nhìn người đàn ông đang gục trên cơ thể mình, hơi thở phả ra mùi rượu nồng nặc, vô ý thức lại nỉ non nghe thực đau lòng " Hạ Nhi, đừng rời xa anh"
Trái tim bé nhỏ bất giác đập nhộn nhịp, như một mầm hoa đang cố gắng nảy mầm chồi ra bên ngoài, từng vết dao như cứa vào da thịt, đau đớn cực độ.
Thì ra, hắn đã có người con gái trong lòng, chẳng chắc hắn lại hận cô đến thấu tâm cam như vậy, chẳng chắc hắn nhìn cô chán ghét đến vậy?
Hóa ra, giữa vạn vật vạn người đang chen lấn đông đúc, giữa thành thị ngập cánh hoa Tử Đằng, vẫn không có một cánh hoa nào thuộc về riêng cô.
Hóa ra, mọi thứ trên trời dưới đất đều có mục đích để sống cả, đến bây giờ cô mới hiểu tại sao hắn lại căm phẫn như thế với cô, giống như việc giữa những cặp tình nhân đang hạnh phúc bên nhau lại vì cô mà tách ra làm hai con đường, vì cô mà oán hận, trách than.
Tất cả, cũng là vì hắn đã dành trái tim cho một người con gái khác, cô vẫn không tự chủ được mà đau lòng.
Doãn Lạc Lạc quệt nước mắt trên mặt đem thân thể hắn đặt xuống giường, bản thân đứng dậy rời đi nhưng lại bị hắn túm lại, đem vào lồng ngực ôm chặt hơn, vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát khỏi " Hạ Nhi, ngoan, nằm yên nào"
Hắn có biết, những câu hắn vừa nói vô tình như thế nào với cô không?
Trái tim cô giống như một bông hoa héo mòn, dù cố chăm bón cỡ nào cũng không thể rực rỡ.
Cô cũng không nghĩ đến, bản thân thực sự lại vô tình đau đớn đến âm ỉ như vậy, giờ cô mới hiểu cảm giác, yêu một người là như thế nào?
Yêu ư?
Nó có hạnh phúc không?
Nó có đau thương hay không?
Yêu thực sự là một mảnh đau đớn đến tê tâm liệt phế.
Quá trình yêu và được yêu là hai chuyện tương đương với nhau, mà bản thân cô cũng không hy vọng sẽ được hắn yêu, chỉ qua cô vẫn cố chấp giữ đoạn tình cảm này ở một góc khuất nào đó để không bao giờ bị dập tắt.
Vì nếu có ngày, hắn vô tình tổn thương cô sâu sắc, cô cũng không biết bản thân mình sẽ chịu đựng mạnh mẽ như thế nào mà vượt qua.
Hiện tại, cô vẫn còn gia đình, cô sẽ thử cố chấp tự lừa gạt chính mình để được ở bên cạnh hắn, dù cho hắn có không bận tâm gì đến mình, vẫn ngu ngốc muốn thử một lần.
Sắc trời đã lên cao, Tiêu Nhất Hàn mở mắt dậy, lạnh lùng quan sát căn phòng một lượt, đôi mắt chợt sầm xuống.
Tối hôm qua nghĩ đến Uyển Hạ Nhi đã rời xa hắn, bất giác đau lòng tìm rượu giải sầu, không hiểu sao bây giờ lại ở phòng cô, không lẽ cô lợi dụng lúc hắn say rượu, tìm cách kéo hắn lên giường, người phụ nữ này đúng thật bản chất khó lường, mới lơ là có chút đã bị cô lợi dụng, chết tiệt.
" Thiếu gia đã tỉnh, mời Tiêu thiếu gia dùng bữa" Dì Tô thấy hắn mặc một bộ đồ thân màu đen lập tức kính cẩn kéo ghế giúp hắn ngồi vào.
" Cô ta đâu" bình thường sẽ thấy cô ngồi ở đây trước lúc hắn bước xuống, hoặc sẽ tìm được cô ở trong phòng, lần này xem ra thành công dụ hắn lên giường liền chơi trò lạt mềm buộc chặt với hắn sao.
Thật đúng là biết cách thử thách lòng kiên nhẫn của hắn.
" Doãn phu nhân sáng sớm đã dậy chuẩn bị đồ ăn cho thiếu gia liền ra ngoài rồi"
" Hừ " Tiêu Nhất Hàn buông đôi đũa xuống, đứng bật dậy xoay người rời đi " Bảo cô ta lần sau không cần đụng tay vào đồ ăn, tôi ngại bẩn"
Dì Tô đau lòng nhìn bóng lưng lạnh lùng của hắn bước lên lầu, bất giác thở dài, đã lâu không thấy thiếu gia nổi giận như vậy, cũng chẳng hiểu vì sao lại vô cớ trút giận lên đầu cô gái hiền lành kia, đây là lần đầu tiên bà thấy hắn như vậy.
Tiêu Nhất Hàn bước vào thư phòng, cầm một cuốn sách lên đọc, nhưng toàn bộ chữ đều không nhét vào đầu óc hắn được, rốt cục hôm qua cô và hắn đã làm gì? Tại sao lại không nhớ được gì vậy? Có lẽ nào cô và hắn cùng triền miên một giấc mộng cảnh sau đó ngại đối diện với hắn nên mới hấp tấp tránh mặt, được lắm, thứ hắn ghét nhất trên đời chính là loại phụ nữ tự tiện leo lên giường hắn, mà cô lại lợi dụng lúc hắn say rượu, thực hiện kế hoạch.
Tốt, tốt lắm, Doãn Lạc Lạc.
Để xem, con người cô tột cùng là loại phụ nữ đê tiện đến mức nào, muốn đấu với hắn, cô nên xem lại bản thân, đừng trách hắn vô tình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...