Tổng Tài Ác Ma Anh Trai,tha Cho Em

Em ngây người nhìn sân bay vắng lặng,quái lạ,thường ngày sân bay rất là tấp nập,đông người. Thế mà hôm nay đến cả một bóng người cũng không có. 

 Sẽ không như em nghĩ chứ ?

 Không thể nào,rõ ràng em chứng kiến hắn gục xuống,hắn sẽ không để em rời khỏi biệt thự đó một cách dễ dàng được.

 " Cộc cộc..."

 " Lam nhi,về nhà nào" 

 Giọng nói đó.Tim em đập rất nhanh,mồ hôi từ thái dương cũng chầm chậm rơi xuống,em muốn bỏ chạy thật nhanh nhưng chân cứ như bị đóng tại chỗ,tê liệt hoàn toàn. 

 Phán Tư Duật.


 Hắn hài lòng nhìn vẻ mặt hoảng hốt của em,nở nụ cười. Hắn lại gần em,em vẫn còn mùi hương như cũ,không nhiễm bụi trần làm hắn say đắm. Khi biết em muốn hắn chết như thế,hắn đau lòng cỡ nào,thật muốn trừng phạt em như bao người khác,nhưng khi nhìn thấy em. 

 Hắn không làm được. 

 Em sẽ đau,hắn không làm được.

" Chị và tiểu Cảnh thế nào rồi ?"

 Em nhìn hắn,giọng run rẩy không kiềm chế được,nếu hắn biết được em ở đây,có nghĩa là hắn cũng biết được kế hoạch của em,Hạ Ánh và tiểu Cảnh. Và hắn,chắc chắn sẽ không tha cho họ. 

 " Em nói xem ?" 

 Hắn ôm eo em,kéo em lại gần,mặt đối mặt với hắn. Trong phút chốc,sự trống rãi trong lòng em được lấp đầy mà chính em cũng không hiểu rõ.


 " Anh...giết họ ?" 

 Em ngước đôi mắt ngập nước lên nhìn hắn,em chỉ còn họ là người thân cận nhất,là người em muốn bảo vệ nhất,nếu họ cũng bị giết,em sống trên đời này làm gì nữa chứ ? 

 Hắn đưa tay vuốt vuốt má em,gạt đi những giọt nước mắt,im lặng thay cho câu trả lời.

 " Anh điên rồi! Phán Tư Duật,tiểu Cảnh dù gì cũng là trưởng thành bên anh,Hạ Ánh là vợ của anh! anh giết người,rồi sẽ gặp quả báo..." 

 Chưa nói hết câu,bóng tối bao trùm lấy em,chân cũng đứng không vững nữa,trực tiếp ngã vào lòng hắn.Hắn bế em lên,gọi cho bác sĩ riêng của hắn rồi lên xe chở em biệt thự. 

 " Chào,là tôi,phải. Đưa bọn họ sang Úc,tốt nhất đừng để Lam nhi nhìn thấy họ" 

 " Vâng thưa sếp!" 

 Cúp máy,hắn nhìn sang em,thương tiếc hôn lên trán em. 

 " Tại sao phải chống đối tôi như thế...em biết rõ,em là điểm yếu duy nhất của Phán Tư Duật này,thiếu em làm sao tôi sống nổi ? Cho nên,tôi không thể để em đi được". . .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận