Buổi sáng,em tỉnh dậy trong tình trạng toàn thân đau nhức.
Em nhìn vết màu đỏ diễm lệ giữa ga giường,em đau lắm,cả tinh thần lẫn thể xác,em không hiểu tại sao hắn lại điên rồ như thế,tại sao hắn phải giết tất cả những người xung quanh em như thế.
Em tầm thường,tính cách lại nhu nhược yếu đuối,ngoài trừ cái danh xưng "Phán tiểu thư" thì em chẳng có gì đáng để mọi người chú ý cả.
Em chỉ muốn là một người tự do,có thể tung cánh bay lượn trên không trung.
Em không thích bị gò bó,nhưng em từ khi sinh ra trong Phán gia thì ước mơ đó vĩnh viễn không thành sự thật.
Em mãi mãi cho đến khi chết sẽ bị gắn mác Phán gia đại tiểu thư.
Huống chi,hiện tại còn có người anh trai bệnh hoạn Phán Tư Duật kia..
Nhìn viên thuốc tránh thai trên tay,em nhanh chóng nuốt nó vào cuống họng rồi uống nước cho nó trôi vào bụng.
Em ghét hắn,phải,em sẽ không có con với hắn.
Hiện tại và mãi mãi.
" Lam nhi,ngày mai là ngày giỗ của cha mẹ,anh có mua cho em váy mới,xem xem,đẹp không?"
Hắn hôn vào đôi mắt vô hồn của em,em cười cười gật đầu.
" Đẹp"
" Lam nhi chịu nói chuyện với anh rồi a? Để kỷ niệm ngày hôm nay,chúng ta đi ăn cơm rồi quay về nhà được không?"
"....Được"
"...."
" Em ăn thịt bò này đi,vừa bổ cho em vừa bổ cho đứa nhỏ"
Hắn ôn nhu nhìn em,đôi tay ấm nắm lấy bàn tay gầy gò lạnh lẽo của em mà xoa qua xoa lại.
" Thế nào,còn lạnh không?"
Em lắc đầu,hắn xoa đầu em,nếu là người khác thì em sẽ rất vui vẻ,sẽ rất hưởng ứng,nhưng người này là Phán Tư Duật.
Anh trai của em.
" Lam nhi,anh đưa em ra ban công ngắm cảnh đêm nhé,thế nào? Rất đẹp phải không?"
Phải,rất đẹp,em chỉ ước mình có thể hưởng thụ mãi cảm giác tự do ngắm bầu trời đêm này.
Dường như hắn hiểu em nghĩ gì,hắn xoay người em lại,ôm em vào lồng ngực ấm áp rắn chắc của hắn,hắn xoa má em.
" Em chỉ có thể ở bên anh,chúng ta sẽ ở mãi mãi bên nhau như thế,chỉ cần thứ em muốn,anh sẽ dùng tất cả mọi thứ để lấy cho em"
Em há miệng,em muốn trả lời là hắn hãy buông tha em,nhưng hắn làm sao có thể?
" Tiểu Cảnh thế nào rồi?"
" A? Nó đang được mẹ nó nuôi,thế nào? Hôm nay lại quan tâm đến cháu mình vậy?"
Hắn xoay người vào trong lấy áo khoác,hắn khoác lên người em,hắn lo em bị cảm lạnh.
Phán Tư Duật hắn thật sự yêu em đến tận xương tuỷ.
Bất chấp mọi lý lẽ,hắn chỉ muốn giữ em bên cạnh,hắn ghen tức khi có người tiếp cận với em,những người em từng nói chuyện hay gặp gỡ,nhẹ thì bị tật nguyền,nặng thì chết.
Hắn chỉ muốn hảo hảo bảo hộ tốt người hắn yêu,em muốn hắn kết hôn? Được,hắn liền bắt ép một người về kết hôn,em muốn có cháu? Hắn liền kêu người quan hệ với vợ mình để có con ngoài giả thú.
Mọi điều hắn làm,đều vì em.
Ai dám chia rẽ hắn với em? Hắn liền chặt gãy cổ người đó.
Ai đồn bậy bạ khiến em buồn? Hắn liền cắt lưỡi người đó.
Hắn không nghĩ những chuyện mình làm là sai.
" Không có gì"
" Vậy được..Anh có điện thoại,đợi anh chút"
Em gật đầu,hắn đi ra xa để nghe điện thoại,trùng hợp lúc đó điện thoại em có tin nhắn.
' Tiểu Cảnh : dì,ngày mai dì về nhà,con đã chuẩn bị hết rồi,chỉ cần dì chuốc thuốc cho ông ta là xong'
Em đọc,rồi xoá nhanh tin nhắn,niềm hưng phấn của em đành phải nhịn lại,em khôi phục bộ dáng nhu nhược của mình.
" Lam nhi,đi thôi"
Hắn ôm eo thon nhỏ của em không dùng chút sức ẳm em lên,từ tầng thượng nhà hàng đi xuống bãi đậu xe.
Em hy vọng,ngày mai sẽ là ngày nắng đẹp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...