Tháng sau trung tuần[1] cô định đi Châu Hải tham gia thi đấu, nên gần đây chỉ cần có thời gian rảnh rỗi, cô đều cùng bạn đi ra sân đua xe luyện tập.[1] từ ngày 11 đến ngày 20 hàng thángTối hôm nay sau hai giờ tập, cô xem đồng hồ thấy chưa tới giờ kết thúc tiệc rượu, liền lái xe tới đón Mai Tư Tú, đương nhiên nguyên nhân chủ yếu là sợ bà bị ức hiếp.Nếu như Mạnh Vị Hoài tham gia tiệc rượu với Mai Tư Tú, thì cô đã không phải quan tâm, nhưng đêm nay Mạnh Vị Hoài có bữa tiệc quan trọng không thể không đi, đành để Mai Tư Tú một mình dẫn Mạnh Kiều Sâm và Mạnh Duy Hạ tham dự.Mà Mạnh Tiệm Vãn không trông mong vào hai người kia sẽ che chở Mai Tư Tú, bọn họ không hùa theo người ngoài ức hiếp bà là tốt lắm rồi.Ai có thể nghĩ, Mai Tư Tú vậy mà lại thật sự xảy ra chuyện, Mạnh Tiệm Vãn quét mắt một vòng, thấy không ai đứng ra trả lời, vì thế hỏi Mai Tư Tú mắt đang đỏ lên ở bên cạnh: "Ai bắt nạt mẹ?"Tay chân Mai Tư Tú không biết để vào đâu, giống như trẻ con phạm sai lầm vậy, Mạnh Tiệm Vãn đến đây, bà tựa như tìm được người tâm phúc, lưng cũng đứng thẳng lên.Nhưng bà không muốn làm lớn chuyện, gây phiền toái cho Lương Như Thủy, bà kéo tay Mạnh Tiệm Vãn, nhẹ giọng nói: "Mẹ không sao, không có ai ức hiếp mẹ."Mạnh Tiệm Vãn liếc mắt nhìn đống hỗn độn xung quanh, rồi lại nhìn váy còn ướt rượu của bà, hỏi: "Váy mẹ bị làm sao vậy?"Giọng Mai Tư Tú càng nhỏ hơn: "Mẹ không đứng vững nên sơ ý đụng vào tháp rượu."Mạnh Tiệm Vãn tin tưởng vào lời nói của bà mới là lạ.Cô thay đổi tay ôm nón bảo hiểm, mắt đảo qua mấy người gần đó, rất nhanh khóa chặt mục tiêu, tay trống kia nắm kéo váy lụa màu hồng nhạt của cô gái nhỏ ở bên cạnh vào trong ngực, tay khoát lên trên vai cô ấy, nghiêng đầu hỏi: "Nói cho tôi biết, mới vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?"Dáng vẻ cô gái trông chỉ mười sáu mười bảy tuổi, giống như bị mê hoặc, xấu hổ nói: "Bà Tần nói...!nói vị phu nhân này xuất thân gia đình nhỏ, còn nói bà ấy là...!chim trĩ, tôi còn thấy bà Tần đưa chân làm vị phu nhân này vấp ngã." Lúc nãy cô ấy đứng trước bàn ăn điểm tâm bên cạnh, vừa khéo chính mắt thấy hết tất cả.Mạnh Tiệm Vãn gật đầu, ra vẻ đã hiểu rõ, rồi lại gật đầu, giọng âm trầm đi mấy phần: "Hỏi cô em thêm một vấn đề, vị nào là bà Tần?"Cô gái chần chờ một lát, rồi chỉ người đang đắc ý vênh váo trong đám người vây xem.Mạnh Tiệm Vãn nhìn theo phương hướng cô gái chỉ, là một người phụ nữ búi tóc cao, mặc dạ phục Khổng Tước màu lam, trên cổ đeo dây chuyền kim cương cực lớn vô cùng lóng lánh dưới ngọn đèn.Lúc ban đầu xung quanh còn khẽ xôn xao, đến khi nhìn theo Mạnh Tiệm Vãn đi tới chỗ bà Tần kia, cả sảnh tiệc đều lặng ngắt như tờ.
Lương Như Thủy mấy lần muốn mở miệng giảng hoà, đều bị Tống Ngộ kéo lại.Đùa gì thế, ai nấy đều thấy được, con nhóc chết tiệt kia đã lên cơn giận dữ, hiện tại xông vào không khác nào chịu chết, và anh chính là đã tự mình trải qua!Mai Tư Tú nắm chặt tay Mạnh Tiệm Vãn, lên tiếng ngăn cản: "Vãn Vãn, chúng ta về nhà đi, con nghe lời." Bà hiểu rõ tính tình con gái, biết bà bị ủy khuất, con bé nhất định sẽ vì bà lấy lại công đạo.Mạnh Tiệm Vãn ngoảnh mặt làm ngơ, rút tay ra khỏi tay bà, từng bước từng bước đi tới trước mặt bà Tần.Rõ ràng chỉ là một con nhóc trẻ tuổi, nhưng bà Tần lại có cảm giác rất ngột ngạt, khẽ nuốt nước miếng một cái, rồi nói: "Tôi, tôi chẳng qua chỉ là thuận miệng nói, không đề cập rõ là bà Mạnh."Những câu nói kia chỉ là chuyện phiếm sau khi ăn xong, nếu như nói trước mặt mọi người, mặc kệ đúng sự thật hay không, bà ta vẫn sẽ bị mất mặt, nên biện pháp tốt nhất là phủ nhận.Nhưng Mạnh Tiệm Vãn không dễ gạt như vậy, ngoẹo cổ đánh giá bà Tần vài lần, nhếch môi cười: "Đồ bà mặc nhìn thật giống như chổi lông gà vậy, có cần mẹ tôi đứng chụp hình với bà rồi so sánh không, để mọi người nhìn xem ai mới là chim trĩ?"Trong đám người có người khẽ cười, còn không nhịn được xì một tiếng.Bà Tần mặc lễ phục váy lông vũ màu đen, từng cọng từng cọng được vuốt thẳng tắp, sáng bóng, vốn trông rất đẹp mắt, nhưng vừa nghe Mạnh Tiệm Vãn nói thế, liền cảm thấy giống như chổi lông gà biết đi.Bà Tần trợn mắt, đừng nói là phấn lót, dù có ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu xuống, cũng không giấu được gương mặt xấu hổ đến đỏ hồng của bà ta.Triệu Dịch Sâm thấy tình huống không đúng, đẩy lưng Tống Ngộ một cái, hạ thấp giọng nhắc nhở anh: "Cậu định mặc kệ sao? Mạnh Tiệm Vãn đây là muốn phá nhà cậu đấy."Tống Ngộ khoanh tay, ôm bản thân mình thật chặt: "Cố Thiệu Ninh nói, cánh tay tôi không nên bị trật khớp."Triệu Dịch Sâm: "..."Quả nhiên, Mạnh Tiệm Vãn vẫn không buông tha, giơ cao mũ bảo hiểm cầm trong tay lên, các tân khách kinh ngạc thốt một tiếng, cho là cô muốn động thủ đánh bà Tần, nhưng mà cô chỉ là đội mũ bảo hiểm lên đầu bà Tần.Mạnh Tiệm Vãn cong tay gõ trên mũ bảo hiểm, hai tiếng tùng tùng giòn giã vang lên; “Tuổi đã cao, sao lại không hiểu chuyện như con nít vậy, nói cái gì nên nói và cái gì không nên nói cũng không biết sao? Lúc trong bụng mẹ não bà không có phát triển à?”Vừa rồi bà Tần còn vẻ mặt đúng lý hợp tình, bây giờ lại sợ đến không dám thở mạnh.
Bà ta cảm giác cái thứ trên đầu bà ta không phải mũ bảo hiểm mà là cái chuông đồng to lớn mỗi lần gõ, lỗ tai bà ta đều ong ong.Người phụ họa theo bà Tần cũng bị dọa sợ, cúi đầu cố gắng hạ thấp sự tồn tại của mình.Chuyện đã diễn biến tới vậy, nếu còn tiếp tục náo loạn sẽ không thấy được hồi kết, Tống Ngộ định đi lên thu xếp mọi chuyện, thì một bóng người đi lên trước anh một bước, che ở trước mặt Mạnh Tiệm Vãn."Vãn Vãn, ở đây là nhà họ Tống, đừng để bà Tống phải khó xử." Hứa Thiêm thấp giọng nói : "Coi như cho tôi mặt mũi, dừng ở đây đi."Mạnh Tiệm Vãn nhìn anh ấy, trầm mặc mấy giây, rồi lui về sau một bước, thu tay lại.Hứa Thiêm thở phào một hơi.Thực ra anh ấy cũng không xác định bản thân mình có thể khuyên nhủ được Mạnh Tiệm Vãn hay không, nhưng nếu như để cô nổi nóng như trước kia, có chín trâu cũng không kéo lại được."Khoan khoan…" Mạnh Tiệm Vãn hơi tức giận nói: "Có phải bà Tần còn nợ một câu xin lỗi?"Cô vừa dứt lời, bà Tần liền lập tức run rẩy nói: "Thật, thật xin lỗi." Bà ta sợ chậm một giây, Mạnh Tiệm Vãn lại gõ mũ bảo hiểm trên đầu bà ta.Mạnh Tiệm Vãn nhíu mày, cũng không phải là quá ngu ngốc.Giải quyết chuyện xong, Mạnh Tiệm Vãn nắm tay Mai Tư Tú, kéo bà hướng về cửa lởn sảnh tiệc, lúc đi ngang qua Lương Như Thủy, cô dừng lại hai giây, quay lưng không nhìn bà ấy, nói: "Thật ngại, quấy rầy nhã hứng mọi người rồi.
Nhưng tôi vẫn phải nói, nếu sau này lại để cho tôi nghe thấy ai nói bóng nói gió, thì sẽ không đơn giản cảnh cáo bằng miệng vậy thôi đâu."Cô nói xong liền kéo Mai Tư Tú rời đi, các vị tân khách ở lại đưa mắt nhìn nhau, còn bà chủ Tần đang đội mũ bảo hiểm thì hai chân đang run rẩy.Xe thể thao mui trần phi nhanh ở trên đường, Mai Tư Tú ngồi ở ghế cạnh tài xế, hai tay che đỉnh đầu, gió thổi vào mắt làm bà không thể mở mắt ra được: "Vãn Vãn, con lái chậm lại một chút, mẹ sợ."Mạnh Tiệm Vãn thả chân ga, xe từ từ giảm tốc độ, chạy vững vàng.Qua một hồi lâu, Mạnh Tiệm Vãn không thấy Mai Tư Tú nói gì, thì nghiêng mắt nhìn thoáng qua, phát hiện bà cúi đầu, nước mắt ào ào chảy xuống."Không phải con đã trút giận giúp mẹ rồi sao? Mẹ còn uất ức cái gì?" Mạnh Tiệm Vãn thở dài, cô thực sự là không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ điệu kim đậu tử của bà [2].[2] ý nói nước mắt như hạt đậu"Mẹ không phải khóc vì chuyện này.” Mai Tư Tú móc ra một cái khăn từ trong túi xách, lau nước mắt trên khóe mắt : "Mẹ biết con bảo vệ mẹ, nhưng con làm như vậy thanh danh của con truyền đi sẽ không tốt, mẹ lo lắng sau này nhà chồng không dám cưới con."Mạnh Tiệm Vãn có chút tan vỡ: "...Có phải mẹ lo quá xa rồi không?"Mai Tư Tú nhìn cô, nghiêm túc suy tư một lát, nói: "Mẹ thấy Hứa Thiêm đối với con rất tốt, hôm nay mẹ với mẹ cậu ấy có nói chuyện qua lại.
Bà Hứa là người rất hiền lành, nếu như con gả vào nhà họ Hứa, con có thể sống rất hạnh phúc đấy." Dừng một chút, bà nhếch miệng cười tươi: "Đương nhiên, mẹ chỉ là nói như vậy, chủ yếu vẫn là nghe suy nghĩ của riêng con.
Con thích Hứa Thiêm đúng không?"Mạnh Tiệm Vãn lãnh đạm nói: "Con thích xe thể thao."Mai Tư Tú: "...'.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...