Tông Môn Đại Mỹ Nhân Xuyên Đến Thập Niên 70


Hào huyết vượng nóng hôi hổi được đựng bên trong một cái bát to, được bưng lên.Hai người mỗi người ăn hai bát cơm.Lúc đầu Tô Nguyệt Hòa không muốn ăn nhiều như vậy, nhưng hào huyết vượng quá ngon, vừa cay vừa thơm, không ăn cơm không được.Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, Lương Chính Phong hỏi cô học cấp ba ở đâu?Tô Nguyệt Hòa ăn rau giá, nói cặn kẽ: "Công xã chúng em có trường cấp ba nên cấp ba em học ở công xã.


Em tốt nghiệp cấp ba hồi năm kia, năm ngoái khôi phục thi đại học, nhưng mà khi đó em làm giáo viên tiểu học ở đại đội, cơ hội hiếm có nên không đi học nữa.""Bây giờ em còn muốn thi đại học không?"Tô Nguyệt Hòa tạm thời cũng không muốn: "Với thành tích của em thì thi đại học rất khó, thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc, em hẳn là không đậu được, hơn nữa điều kiện gia đình không cho phép, không muốn lãng phí thời gian."Lương Chính Phong muốn nói anh có thể chu cấp cho cô học đại học, nghĩ lại, nếu như Tô Nguyệt Hòa muốn học, lấy cá tính của cô, cô hẳn là đã sớm tự nghĩ cách giải quyết rồi.Anh khẽ gật đầu tỏ ra là đã hiểu, lại hỏi: "Bình thường em có đọc sách không?""Có, nhưng mà em không có tiền mua sách, đều là lấy sách cha em mang về để đọc, cha em đọc sách gì thì em đọc sách đó.

Đọc rất nhiều thể loại, chủ yếu đọc tiểu thuyết cổ điển truyền thống, giống như « Tam Quốc Diễn Nghĩa » « Tây Du Ký » « thất hiệp ngũ nghĩa » « Hồng Lâu Mộng » « liêu trai », còn có truyền thuyết về các triều đại lịch sử, thỉnh thoảng có một hai cuốn của Liên Xô, nhưng rất ít khi đọc tiểu thuyết nước ngoài."Tô Nguyệt Hòa nói đến tiểu thuyết mà mình đã đọc thì thuộc như lòng bàn tay.Lương Chính Phong rất kinh ngạc: "Em xem nhiều sách như vậy sao?"Tô Nguyệt Hòa cười nói: "Em không có lựa chọn nào khác, có cái gì đọc cái đó, có một lần em đọc « Tây Du Ký », chưa đọc xong cha em đã cầm đi, đến bây giờ em còn chưa đọc đại kết cục.

Anh thích xem sách gì?""Anh thì đọc khá nhiều về sách lịch sử và quân sự.""Chúng ta rất giống nhau."Lương Chính Phong nghe xong, cũng cười, "Có muốn đọc sách không? Lần sau gặp mặt, anh sẽ mang cho em."Anh lại một lần nữa nhắc đến chuyện lần sau gặp nhau.Tô Nguyệt Hòa mím môi cười lắc đầu: "Em không có yêu cầu, anh lấy sách gì đến em cũng đọc hết.""Hai năm nay tương đối thoải mái, có rất nhiều sách mới khá hay, lần sau anh đưa cho em"Tô Nguyệt Hòa nhu thuận gật đầu: "Vâng.""Ăn nhiều thịt một chút." Lương Chính Phong gắp miếng thịt vào trong chén cô, lại hỏi: “Em ăn được nội tạng heo sao?""Ăn.


Em không kén ăn.


Nhà chúng em phải rất lâu mới có thể ăn một bữa thịt." Nói xong Tô Nguyệt Hòa liền hối hận, sợ nói nhà mình nghèo quá sẽ khiến đối phương suy nghĩ lại, cô vội vàng nhỏ giọng nói thêm: "Nhưng mà bây giờ tốt hơn nhiều rồi, em đang cố gắng kiếm tiền, về sau sẽ sống tốt hơn."Lương Chính Phong sợ Tô Nguyệt Hòa áp lực quá lớn, trấn an nói: "Anh có tiền lương, anh có thể nuôi gia đình."Nói xong anh cũng hối hận, không biết Nguyệt Hòa coi trọng mình hay không, nghĩ lại, không lý nào chướng mắt anh, anh ưu tú như vậy, muốn vẻ ngoài có vẻ ngoài, muốn dáng người có dáng người, xứng đôi với cô.Hơn nữa anh có thể kiếm tiền, không có lý do chướng mắt anh được.Vừa nãy anh nói muốn hẹn hò với cô, cô đã gật đầu sao? Anh chỉ nhớ rõ gương mặt cô đỏ bừng như ráng chiều.Nhưng khi anh nói có thể nuôi gia đình, biểu cảm của Tô Nguyệt Hòa thoáng có chút kinh ngạc và không được tự nhiên, Lương Chính Phong bắt đầu lo lắng, điều kiện kinh tế nhà mình ưu việt, ngược lại có khả năng sẽ gây áp lực cho cô, dù sao nhà cô là muốn kén rể.Anh không thể biểu hiện quá rõ ràng, không thể gây áp lực cho cô được.Lương Chính Phong múc cho cô một bát canh trứng hoa măng sợi, trịnh trọng nói: "Mặc dù hiện tại điều kiện của anh cũng không phải rất tốt, nhưng mà đồng chí Tô Nguyệt Hòa, chúng ta có thể cùng nhau phấn đấu."Tô Nguyệt Hòa gật đầu cười, "Về sau anh cứ gọi em là Nguyệt Hòa là được."Về sau...Rốt cuộc cô cũng nói tới về sau.Lương Chính Phong nhận được tín hiệu mà Tô Nguyệt Hòa gửi tới, điều này đại biểu cô đã tiếp nhận anhAnh chủ động mời cô: "Lát nữa em có muốn cùng đi xem phim hay không?"Tô Nguyệt Hòa vừa định gật đầu, nghĩ lại, hình như là không được, cô hỏi: "Mấy giờ rồi rồi?""Hiện tại vẫn chưa tới mười hai giờ, chúng ta có thể đi xem một chút.""Xem hết đến ba giờ không?"Lương Chính Phong lập tức hiểu được nỗi lo lắng của cô: "Chuyến xe về công xã trễ nhất là mấy giờ?"Tô Nguyệt Hòa cắn cắn môi: "Hai giờ rưỡi."Thế là không kịp, hơn nữa hôm nay anh không đi xe, không có cách nào đưa cô về nhà."Lần sau, lần sau anh lại mời em." Mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng nghĩ đến về sau có thể còn có rất nhiều cơ hội, anh liền bình thường trở lại..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận