“Oáp…!”
Ngủ dậy vươn vai, Diệp Phong ngáp một cái to rõ rồi bước chân xuống giường. Sau đó, Diệp Phong bắt đầu vệ sinh cá nhân, đánh răng rửa mặt.
Làm xong hết mọi việc, Diệp Phong mở cửa và đi ra ngoài, nhưng mà khi Diệp Phong vừa mở cửa thì thấy cảnh làm cho hắn giật cả mình. Nhìn đồng hồ là bảy giờ sang, rồi nhìn lại trước mặt mình, Diệp Phong nói:
“Oái! Naruto, Sasuke, hai người các ngươi làm gì đến sớm thế!”
Trước mắt của Diệp Phong, Naruto và Sasuke đã đứng ở trước cửa từ lúc nào, trên lưng cả hai còn mang ba lô hành lý to đùng nữa chứ. Khi nghe Diệp Phong hỏi, Sasuke bĩu môi nói:
“Là do tên Naruto! Vừa tờ mờ sáng, hắn đã đến nhà cháu để hối thúc rồi, làm sao mà không đến sớm được cơ chứ!”
Nghe Sasuke đổ lỗi ình, Naruto vừa dùng một ngón tay chà xát mũi vừa nói:
“Hì hì! Tại tối qua ta vui quá nên không ngủ được! Mà không phải cậu cũng thế sao! Khi ta gọi là cậu mở cửa ngay chứ đâu giống đang ngủ!”
“Không có! Lúc đó ta vừa thức dậy!”
“Là cậu không ngủ!”
“Mới thức dậy!”
“Ngủ!”
“Thức!”
…
Sasuke phản bác vô cùng kịch liệt, nhưng mà Diệp Phong lại nhìn thấy lỗ tai của Sasuke lại đỏ lên, chứng tỏ Sasuke nói dối. Mà Diệp Phong cũng mặc kệ, không vạch trần, hắn mở rộng cửa ra và quay lưng đi vào nhà, vừa đi vừa nói:
“Mau đi theo ta đến phòng của cả hai!”
Nghe Diệp Phong nói, Sasuke và Naruto liếc nhau một cái rồi chạy vội theo Diệp Phong. Đến trước một căn phòng, Diệp Phong mở cửa ra:
“Đây là phòng của hai người! Mau dọn đồ đạc vào đi!”
“Hả?!Ta ở chung với hắn ư?”
Cả Naruto và Sasuke đều đồng thanh nói, cũng chỉ tay vào đối phương cùng một lúc. Rồi khi phát hiện đối phương diễn giống hệt mình, cả hai hứ một cái rồi quay đầu đi. Mà Sasuke và Naruto phản ứng như thế chính là do căn phòng này rất rộng, rộng hơn phòng cũ của hai người nhiều, nhưng lại có hai chiếc giường, đồ vật sinh hoạt đều có hai thức, chứng tỏ Diệp Phong muốn cho cả hai người ở chung với nhau. Sasuke và Naruto như nước với lửa nên làm sao chịu ở chung cơ chứ.
Thấy phản ứng của cả hai, Diệp Phong trầm mặt lại:
“Thế nào? Không nghe theo sự sắp xếp của ta!”
Thấy Diệp Phong giống như sắp tức giận, cả Naruto và Sasuke đều cảm thấy lạnh cả lưng. Đồng loạt, hai người đều choàng tay lên vai nhau, lại nói cùng một lúc:
“Đâu có, hai chúng ta rất vui ấy chứ!”
Diệp Phong cười thầm trong lòng “hai tên ngốc”, còn vẻ ngoại thì làm ra vẻ hòa hoãn xuống:
“Vậy thì tốt, cả hai mau thu dọn đồ vào phòng đi! Sau đó chúng ta đi ăn mì!”
“Yeah! Đại ca vạn tuế!”
Nói đến mì, Naruto hớn hở cả lên, cậu tung hô Diệp Phong một câu rồi chạy vào trong phòng, đổ quần áo cùng vật dụng cá nhân ra để sắp xếp. Sasuke thì không nghiện mì như Naruto, nhưng cậu cũng chưa ăn gì vào buổi sáng nên hơi đói bụng, vậy là cậu cũng ra sức làm việc.
Trong lúc này, Diệp Phong vẫn đứng ngoài cửa để xem hai người làm việc, đột nhiên, một chiếc áo của Naruto rơi đến dưới chân Diệp Phong, thấy Naruto không phát hiện, Diệp Phong đành nhặt lên dùm cậu. Nhưng mà, khi Diệp Phong nhặt chiếc áo lên, nhìn sơ qua nó, hắn mới phát hiện điều bất thường. Chiếc áo này quá cũ, lại bung chỉ ở một số nơi, nhìn lại thân hình của Naruto, Diệp Phong dám chắc rằng Naruto vẫn thường mặc chiếc áo này trong khi nó lại nhỏ hơn so với thân thể cậu nhiều. Nhìn một lượt qua quần áo của Naruto và Sasuke, Diệp Phong lại cảm thấy đắng chát trong lòng. Cả hai đều chỉ có quần áo cũ, Sasuke thì đỡ hơn Naruto một tý, còn Naruto thì không có cái này vừa với thân thể cả. Diệp Phong biết, Đệ Tam cũng muốn chăm sóc cho Naruto để đền đáp Đệ Tứ, nhưng do Hanzo can thiệp mà Đệ Tam không thể làm quá nhiều được nên mới để cho Naruto khổ như thế này.
“Cả hai thôi đi!”
Diệp Phong mở miệng, trong giọng nói mang nỗi chua xót, đồng cảm với Naruto và Sasuke.
Thậm chí, hắn còn nghĩ “Liệu ta tách bọn chúng ra với cha mẹ của mình, để chúng có cuộc sống như thế này thì có đúng không!”, nhưng rất nhanh, Diệp Phong liền tìm ra lý do ình “Đây cũng là để chúng vươn lên, chúng còn cha mẹ, sau một thời gian thì sẽ đoàn tụ, còn đỡ hơn là mồ côi thật sự như trong nguyên tác!”.
“Chuyện gì vậy, đại ca, bọn ta còn chưa sắp xếp xong mà!”
Naruto và Sasuke nghi hoặc. Diệp Phong thì lại cười trả lời, trong mắt lại toát lên vẻ ôn nhu:
“Để đấy, đi ăn rồi hãy làm tiếp!”
Nói rồi, Diệp Phong bỏ đi, Naruto cùng Sasuke đều không hiểu sao hắn đổi ý nhanh thế nhưng cũng đi theo sau.
Ra khỏi nhà, Diệp Phong nói với Naruto:
“Này, NAruto, mau dẫn chúng ta đến quán mì ngươi hay ăn đi! Nghe nói ở đó rất ngon phải không?”
Naruto sững sờ, sau đó liền nhe răng cười và đáp:
“Đại ca hỏi đúng người rồi! Không tiệm mì nào ta không biết, mà quán mì đó lại là ngon nhất Làng Lá đấy!”
Sau đó, ba người đi dần dần đến tiệm mì mà Naruto nói. Vừa vào trong tiệm, Naruto đã hô lên:
“Ông chủ, ta dẫn khách đến đây!”
“Ồ, Naruto đấy à! Sasuke nữa! Còn vị này là….”
Naruto thì quá quen, Sasuke thì còn được ông chủ biết một ít, nhưng Diệp Phong thì ông chủ lại chưa thấy bao giờ. Thế nên ông hơi thắc mắc. Mà Diệp Phong cũng không ngại trả lời:
“Ta là người nhà của hai đứa nó!”
Vừa nói, Diệp Phong vừa dùng hai tay vò đầu Naruto và Sasuke. Naruto bị vò đầu thì cười nhăn răng, còn Sasuke thì làm ra vẻ mặt hơi khó chịu, nhưng trong lòng của cả hai thì lại rất vui vẻ vì có người làm người thân của mình.
“Ông chủ! Cho ba tô mì nhiều mì, nhiều thịt, tiền như cũ!”
Ngồi vào chỗ, Diệp Phong mở miệng đùa. Mà ông chủ cũng là người hào sảng, ông cười nói:
“Có ngay, có ngay! Coi như là ta mừng cho Naruto vì tìm được người nhà!”
Lúc này, ở một sân tập luyện của Làng Lá, đang có chuyện xẩy ra:
“Cái gì? Kakashi đã về hôm qua, vậy mà không ai nói ta!”
Một Thượng Nhẫn đang la hét ở đấy. Nhìn thì ngoại hình của người này khá là buồn cười. Tóc hình nấm, lông mày lại rậm, là Gai cứ không ai khác.
“Không được, ta phải đi tìm hắn quyết đấu! Phải phân thắng bại!”
Nói rồi, Gai không để ý đến ba người học trò đang ngớ người ra nhìn mình mà chạy như bay vào Làng. Còn lại Neji, TenTen, Rock Lee thì ngớ người. Lát sau, TenTen lại nói:
“Không ai đi ngăn thầy à!”
“Kệ đi!Dù sao cũng quen rồi!” Neji trả lời một cách bình thản.
Còn Lee thì lại nắm tay đưa lên trước mặt, cả người trầm xuống và run rẩy, sau đó, cậu nhảy cẩn lên và hô:
“Quả là thầy! Ta cũng phải học theo mới được! Thầy ơi, chờ em với!”
Nói xong, Lee cũng chạy theo phía sau Gai, để lại Neji và TenTen đứng đấy.
“Đi theo họ thôi, nếu không họ lại làm loạn mất!” Neji đề nghị với Tenten, chờ Tenten gật đầu, cả hai người cùng một lúc hướng về phía Gai và Lee mà chạy.
Vào đến đường trong Làng, Gai tiếp tục chạy thẳng, vừa chạy vừa ngó quanh đường để tìm Kakashi. Nhưng bất ngờ, Gai bị thu hút bởi một nhóm người khác. Đó là Diệp Phong và Naruto, Sasuke vừa đi ra khỏi quán mì. Mà Diệp Phong cũng vừa thấy kịp Gai.
Lúc này, Gai đã bỏ Kakashi ra khỏi tầm quét mà nhìn về phía Diệp Phong . Gai tăng tốc chạy lên nữa về phía Diệp Phong, khi đã đến khoảng cách thích hợp, Gai phóng người lên và tung một cú đá về Diệp Phong, mà miệng hắn cũng hô lớn:
“Sư phụ a!!!!!”
Gặp được Gai, Diệp Phong rất bình tĩnh đối mặt. Khi thấy cú đá của của Gai sắp chạm vào người mình, Diệp Phong mới dịch chuyển một khoảng cách nhỏ, đủ để cú đá của Gai rơi vào khoảng không. Sau đó, Diệp Phong liền bắt lấy chân đá của Gai, xoay một vòng rồi lợi dụng lực ly tâm mà quăng Gai ra ba mét, làm cả người hắn đập vào trong đất.
Lúc này, Lee và Neji, Tenten cũng đã đến, ba người không nghe được lời mà Gai hô, nhưng thấy Diệp Phong ra tay với Gai nên họ nghĩ Diệp Phong gây sự, vì thế, cả ba đứng chắn trước người Gai và nói với Diệp Phong :
“Ngươi là ai? Tại sao lại đánh thầy của bọn ta!”
Vào lúc này, Naruto và Sasuke cũng đã kịp phản ứng lại sau khi bị bất ngờ trước đòn tấn công của Gai. Hai người lại chặn trước người Diệp Phong, NAruto càng nổi nóng nói:
“Là hắn tấn công bọn ta trước!”
Diệp Phong cũng không để ý đến bọn nhóc này, mà hắn lại nhìn về phía Gai đang từ từ ngồi dậy và nói:
“Xem ra ngươi tập luyện không đủ rồi a! Như thế này thì chưa thắng Kakashi được đâu!”
“Ngươi…!” Lee cũng tức giận vì Diệp Phong dám ra vẻ giáo huấn thầy mình, nhưng mà, hắn đột nhiên nghe thấy một âm thanh lạ phía sau:
“Híc híc!”
Tất cả mọi người nhìn lại thì thấy cảnh Gai đang khóc, Gai đứng lên, bước từ từ đến trước mặt Diệp Phong rồi khom người:
“Sư phụ nói đúng, ta quá yếu, ta luyện tập chưa đủ!”
“Sư phụ!!!” Lần này, năm cậu bé đều nghe rõ rang Gai gọi Diệp Phong là gì, tất cả đều hoảng lên. Mà Lee thì chạy đến bên Gai rồi hỏi:
“Thầy nói gì? Đây là sư phụ của thầy!”
Điều này quả là khó tin, trừ Naruto và Sasuke đã biết Diệp Phong không trẻ như bề ngoài ra, ba người nhóm Lee đều cho là Diệp Phong thua tuổi Gai, ai ngờ Diệp Phong là sư phụ của Gai được cơ chứ. Mà Gai cũng đã bắt lấy vai Lee rồi bảo:
“Đúng vậy, là sư phụ của thầy, là một người rất mạnh, sư phụ nói thầy tập luyện chưa đủ, vì vậy chúng ta phải chăm chỉ hơn, từ bây giờ, chúng ta sẽ luyện tập gấp đôi!”
Vừa nói, trên người của Gai lại tuôn ra ngọn lửa nhiệt huyết, theo đó, mắt của Lee cũng bốc lửa:
“Em luôn luôn nghe theo thầy! Chúng ta cùng nhau luyện tập!”
“Được! Bây giờ hãy chạy năm mươi vòng quanh Làng nào!”
“Vâng!”
Hai người thầy diễn trò xướng xong thì cùng nhau bỏ đi luyện tập rồi, để lại năm người còn ngẩn ngơ ở đó. Một làn gió thổi qua làm bụi đất bay lên dưới chân năm người, cũng làm cho họ hoàn hôn. Gai và Tenten đều xấu hổ nói với Diệp Phong:
“Thật xin lỗi, chúng ta hiểu lầm!!!”
Hai người không biết xưng hô với Diệp Phong thế nào nữa rồi, vì Diệp Phong quá trẻ mà lại là sư phụ của Gai, mà Diệp Phong thì không để ý, hắn lắc đầu cười:
“Không sao, mau đi theo hai người họ đi!”
Thấy Diệp Phong cho phép mình đi, Neji và tenten đều thở dài một cái, cúi người chào Diệp Phong và bỏ đi. Chờ mọi người đi hết, NAruto mới hớn hở nói với Diệp Phong:
“Này, đại ca, ông thầy đầu nấm lúc nãy là ai thế? Là đệ tử của ngươi thật sao?”
“Gọi là thầy Gai, tôn trọng người lớn một chút đi! Hắn rất mạnh đấy! Ngang ngửa với Kakashi!”
Naruto nghe vậy thì thu liễm vẻ cười đùa lại, trong khi Sasuke thì vẫn nhìn Diệp Phong một cách nghiền ngẫm, Gai đã ngang với Kakashi mà còn không chịu nổi một chiêu của Diệp Phong, vậy thì Diệp Phong mạnh cỡ nào?. Đó là thắc mắc mà Sasuke đang có.
“Đi thôi! Mau đi theo ta!”
Diệp Phong cũng không để ý suy nghĩ của Sasuke mà kéo hai người đi một hướng, mà Naruto lại nhắc nhở:
“Nhà ở hướng kia cơ mà!”
“Ai bảo chúng ta về nhà, đi mua quần áo cho các ngươi!”
“Sao lại mua quần áo, đồ của bọn ta còn dùng được mà!” Hai người nghi hoặc.
Diệp Phong thì vỗ đầu cả hai:
“Còn nói, áo quần cũ mèm, lại chậc chội, ta làm sao nỡ để hai người các ngươi mặc như thế! Sẽ ảnh hưởng đến phát triển và việc tập luyện!”
Nghe Diệp Phong nói như vậy, cả Naruto và Sasuke đều cảm động đến rớm nước mắt, hai người không nghĩ là Diệp Phong lại để ý đến cả hai như thế. Đã bao lâu rồi hai người chưa được cảm giác có người chăm sóc, được chăm lo như thế này. Diệp Phong xuất hiện đã thỏa mãn ước mong này của cả hai. Khi cả hai còn nhìn Diệp Phong một cách cảm động thì hắn đã quay đầu nói:
“Còn chưa đi! Vậy thì ta đổi ý nhé!”
Naruto và Sasuke vội chùi nước mắt trên mặt, cả hai cười tươi rói rồi chạy theo Diệp Phong:
“Đi chứ! Có quần áo mới sao không đi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...