Nhìn bóng lưng của Urahara đã khuất sau cánh cửa, lúc này, Diệp Phong cũng ngừng vuốt ve Yoruichi, hắn nói :
“ Hiện giờ không còn ai ở đây rồi, ngươi cũng nên biến về hình người đi !!”
...... Trầm mặc, không khí trong phòng trầm mặc hồi lâu . Lát sau, Yoruichi phá vỡ sự yên lặng này :
“ Sao ngươi lại biết ?!” Giọng nói của nàng giống y như của 1 người trung niên, nếu không phải Diệp Phong đã biết qua nguyên tác thì lúc này đã giật nảy mình rồi .
“ Linh lực, tuy ngươi tỏa ra linh lực rất nhỏ, nhưng mà ta vẫn cảm giác được !”
Diệp Phong coi như chẳng có gì to tát nói . Nghe Diệp Phong nói vậy, Yoruichi sửng sốt, bởi vì khi nàng ở trạng thái này, linh lực tỏa ra sẽ vô cùng nhỏ, đến mức ngay cả Yamamoto cũng không biết được, vậy mà Diệp Phong vừa nhìn đã biết . Nhưng mà có lẽ đã quen với sự biến thái của Diệp Phong , Yoruichi nhanh chóng lấy lại tinh thần, nàng nhảy ra khỏi ngực của hắn . Và rồi, theo tầm mắt của Diệp Phong , hắn thấy Yoruichi dần dần to lên, đến cuối cùng, con mèo đen đã biến thành 1 mỹ nhân xinh đẹp có làn da nâu độc nhất trong Bleach .
Nhưng mà, nhìn bộ dáng của Yoruichi sau khi trở lại hình người, cả người Diệp Phong nóng hết cả lên, 1 bộ phận nào đó đã bắt đầu kéo cờ phản kháng . Kiềm chế bạo động lại, Diệp Phong nuốt 1 ngụm nước miếng rồi nói :
“ Này này, ngươi mau mặt quần áo lại nào , kẻo ta lại nhịn không được !”
Nghe Diệp Phong nói thế, Yoruichi cũng ý thức được bề ngoài của mình, nhưng mà nàng không hề ngượng ngùng mà lại làm 1 hành động hại Diệp Phong muốn bùng nổ . Nàng nhón chân lên, dùng 1 tay chống vào đầu gối, cả người khom xuống làm cho 2 ngọn núi đang được thả rong của nàng lủng lẳng trước mắt Diệp Phong , Yoruichi dùng 1 ngón tay còn lại nâng cằm Diệp Phong rồi nhỏ nhẹ nói :
“ Thế nào, chúng ta đã lâu lắm rồi không .....!”
“ Gừ aaa! Xem ta đây !” Thấy được Yoruichi làm ra bộ dáng này, Diệp Phong bộc phát, đang định nào lên Yoruichi thì bị nàng lắc mình tránh ra .
“ Hì hì , ngươi cứ ở đó mà mơ tưởng, ta đi mặc quần áo !”
Nhìn vào cửa phòng mà Yoruichi vừa đi vào, Diệp Phong tức tối lẩm bẩm :
“ Xem ra phải cho nàng biết ta là ai rồi đấy nhỉ ?!”
“ Xoạt !” Chưa đến 1 phút, Yoruichi đã đi ra ngoài, mà bộ đồ nàng mặt trên người chính là trang phục chiến đấu của nàng . Chưa đợi nàng nói chuyện, thình lình, Diệp Phong xuất hiện ở phía sau nàng, ôm eo nàng lại .
“ Mấy năm nay, ngươi thế nào ?!” Ngửi mùi hương quen thuộc của Yoruichi, Diệp Phong nói vào tai nàng .
“ Không lâu sau khi ngươi đi, ta và Urahara đã bỏ trốn đến hiện thế, hắn lập cửa hàng này, còn ta thì đi du lịch khắp nơi, thỉnh thoảng lại ghé qua, không ngờ hôm nay lại gặp phải ngươi !” Thấy Diệp Phong hỏi như vậy, Yoruichi trả lời .
“ Các ngươi có hận ta không ?!” Diệp Phong chần chờ 1 lúc, sau đó lại tiếp tục hỏi .
Yoruichi nghe đến câu này thì nghiêm mặt lại, dùng sức gỡ tay của Diệp Phong ra, nhưng mà do Diệp Phong kìm quá chặc, thế nên nàng đành bất lực. Cố hết sức xoay người đối mặt với Diệp Phong , Yoruichi mắng :
“ Ngươi còn hỏi là có hận không, đột nhiên không có chuyện gì ngươi lại giả chết, hại ta và Lisa phải tưởng nhớ 50 năm . Cái này còn không nói, ngươi xem xem Soi Fon kìa, nghe tin ngươi mất, nàng ngất đi 1 ngày liền, rồi sau đó lại điên cuồng luyện tập, bây giờ, có lẽ nàng hận luôn cả ta rồi . Còn nữa, kukaku cũng không tốt lành gì, sau ngày hôm đó, nàng đến tìm ngươi, vậy mà lại nhận được tin ngươi mất, ngươi không biết bóng lưng của nàng khi ra về là buồn bã như thế nào đâu ....!”
Không đợi Yoruichi nói hết, Diệp Phong đã mạnh mẽ hôn lên môi nàng,, Yoruichi phản kháng 1 hồi nhưng vô dụng, có lẽ quá yêu Diệp Phong , cũng quá nhớ hắn, nàng không thể cưỡng lại cảm giác muốn ôm hôn hắn vào lúc này . Vì vậy mà, cả 2 người ôm lấy nhau hôn thắm thiết . 10 phút sau, Diệp Phong mới buông lỏng môi của Yoruichi ra, nhìn 2 dòng nước chảy đã chảy từ lúc nào trên mặt nàng, Diệp Phong hôn lên 2 dòng nước mắt đó, hắn áy náy nói :
“ Là ta có lỗi với các ngươi, vì ta phải có nhiều việc phải làm, ....!” Không đợi Diệp Phong nói hết, Yoruichi đã dùng tay ngăn hắn lại .
“ Ngươi không cần nói, bọn ta có hận ngươi, nhưng mà lại càng yêu ngươi , vì thế nên ta không hối hận hay cần ngươi giải thích gì cả !”
Nghe nàng nói như thế, Diệp Phong càng dùng sức ôm nàng hơn, hắn thì thầm bên tai nàng :
“ Đợi mọi việc kết thúc, chúng ta sẽ sống mãi với nhau, không xa rời nữa !”
“ Ừm, nhớ lời ngươi nói, nếu mà làm sai thì chờ đó cho ta !!” Yoruichi ngã đầu vào ngực Diệp Phong , đấm 1 cái như sờ vào ngực hắn rồi “ uy hiếp “.
“ Hì hì !” Diệp Phong chẳng đáp mà chỉ cười .
Nhưng mà, trong khi 2 người đang hưởng thụ cảm giác ấm áp thì 1 giọng nói chói tai vang lên .
“ Này, 2 người âu yếm xong chưa, mau ra ăn cơm !”
Nghe Urahara nói như châm chọc, Yoruichi liền cự lại :
“ Âu yếm cái đầu ngươi, chẵng lẽ lâu rồi ngươi lại nhớ đòn à !”
Yoruichi là thế, đối với Diệp Phong , nàng ôn nhu nhiều hơn là mạnh bạo, còn với người khác thì hoàn toàn ngược lại .
“ Vâng vâng, là tâm sự . Cơ mà rượu thịt cũng có rồi, các ngươi ra đi , có chuyện cần bàn nữa này !”
“ Được rồi, bọn ta ra ngay !” Diệp Phong kéo lấy tay của Yoruichi đi ra ngoài, khi mở cửa ra, thấy vẻ mặt dở hơi của Urahara cùng với bộ dạng như nói “ ta biết hết rồi !” của hắn, Diệp Phong cũng muốn đạp hắn 1 trận .
.......
Sau khi ăn uống no nê xong, để cho Ururu dọn dẹp, Jinta thì bị đuổi ra ngoài, lúc nay, Urahara mới hỏi Diệp Phong :
“ 50 năm nay ngươi đã đi đâu thế, Diệp Phong ?! “
Nghe Urahara hỏi thế, Yoruichi cũng dựng tai lên, dù lúc nãy nàng bảo không quan tâm, nhưng mà người phụ nữ nào lại không tò mò muốn biết người yêu mình đã đi lâu trong 1 thời gian dài xa cách chứ ?.
“ À, ta dạo 1 vòng quanh Hueco Mundo , sau đó sẵn tiện “ hôi của “ của Aizen 1 tý thôi ấy mà !”
“ Hôi của ??!” Urahara và Yoruichi hiện dấu chấm hỏi, vì từ này nghe quá lạ và mới, thế nên họ cũng không hiểu nghĩa được, nhưng mà có 1 điều chắc chắn là, việc Diệp Phong làm không phải là việc tốt đối với Aizen .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...