Ai mà có thể làm cho Diệp Phong chú ý như thế ?
Theo ánh mắt của Diệp Phong , hắn thấy được 2 người, 1 trai 1 gái, chính xác là 1 cậu bé và 1 cô bé. Trong đó, người con trai đang dìu cô gái đó, Diệp Phong nhìn ra được, cô gái bị thương . Diệp Phong dần dần đi về phía 2 người, làm cho các tử thần xung quanh hơi nghi hoặc .
Đến trước mặt 2 người, Diệp Phong mới hỏi :
“ Cô bé này bị thương rất nặng, mau để cho ta chữa cho nàng !”
Cậu bé thấy Diệp Phong nói như thế, cực kỳ hoảng hốt, vội vã đưa nàng cho Diệp Phong, hắn biết được Diệp Phong sẽ đáng tin, vì nhìn thái độ của các tử thần lúc nãy là biết rõ. Tiếp nhận cô bé vào ngực , Diệp Phong nhanh chóng dùng 1 Trì Dũ Thuật để chữa thương. Còn cô bé, lần đầu tiên bị người đàn ông khác ôm, mặt nàng đỏ bừng lên, xoay mặt vào ngực Diệp Phong , không dám nhìn ra ngoài .
Sau khi chữa thương , cô bé này vì quá mệt mỏi, hay là trong ngực Diệp Phong quá thoải mái, nàng đã ngủ mất rồi. Nhìn cô bé còn đang ngủ trong ngực mình, Diệp Phong cười cười, rồi nhìn về cậu bé nói :
“ Nàng ổn rồi, chỉ là mệt quá mà ngủ thôi !”
“Cảm ơn ngài, thật làm phiền ngài quá ! Tật không biết làm sao để tạ ơn ngài .” Cậu bé rối rít cảm ơn Diệp Phong , nhưng mà Diệp Phong khoát tay lại, nói tiếp :
“ Ngươi có thể nói cho ta các ngươi tên là gì sao ?”
“ Được chứ, ta tên là Ichimaru Gin, nàng là Matsumoto Rangiku !”
Diệp Phong nghe được tên của 2 người, trong mắt hắn lóe lên tia hiểu ra, rồi lại xuất hiện vẻ tò mò, hắn nhìn về Gin nói :
“ Các ngươi là anh em sao ?”
“ Sao ngài biết ?!!!” Gin nghe Diệp Phong nói toạt ra bí mật thì lập tức kinh hãi, trợn mắt nhìn Diệp Phong .
“ Cái này coi như là bản lĩnh của ta đi !” Diệp Phong cười cười nói. Cái này cũng là do Diệp Phong cảm thấy 1 tia huyết mạch liên kết giữa 2 người này, vả lại trong nguyên tác, Gin vì Rangiku có thể làm tất cả, đủ để thấy 2 người có mối quan hệ gì đó là chắc chắn .
“ Được rồi, Gin , ta thấy 2 người các ngươi rất có tiềm chất, nếu có cơ hội thì hãy đi làm tử thần !”
Nghe Diệp Phong khích lệ, Gin rất vui mừng, nhưng mà sau đó hắn lại lắc đầu :
“ Không được, ta chỉ muốn bảo vệ nàng, nếu làm tử thần thì sẽ mang nguy hiểm đến cho nàng, thà ta làm dân thường cả đời còn hơn !”
“ Vậy sao ?” Nghe Gin nói như thế, Diệp Phong mỉm cười, rồi lại nói :
“ Cuộc đời sẽ có nhiều lúc ta cũng phải bất đắc dĩ làm 1 cái gì đó ! Ta chỉ nói với ngươi thế này, nếu ngươi đã muốn làm, thì cứ quyết tâm mà tiến lên, đừng hối hận !”
Gin nghe Diệp Phong nói như thế thì nghi hoặc, không hiểu rõ ý của Diệp Phong lắm, nhưng mà hắn vẫn gật đầu.
“ Tốt, vậy còn các người dân còn lại, ai bị thương thì đến đây ta chữa cho !” Diệp Phong quay về mọi người nói, vì nếu đã chữa cho Rangiku mà lại không chữa cho những còn lại thì quá là vô trách nhiệm rồi .
Nửa giờ sau . Diệp Phong đang ôm lấy Soi Fon bay về phía đội 2 .
“ Những lời ta nói lúc nãy, ngươi có hiểu chưa ?”
“ Vâng !”
“ Còn 1 vấn đề quan trọng nữa, dù ngươi muốn bảo vệ Yoruichi, hay là các người dân kia, thì ngươi phải có thực lực mạnh, hiểu không ? Với ngươi bây giờ thì đánh với 1 Gillian cũng không lại nói gì đến bảo vệ ai !”
Bị Diệp Phong vô tình chê bai, Soi Fon đỏ mặt lên, nhưng mà Diệp Phong nói là đúng, vì thế nàng không phản bác, mà nàng nắm tay lại trước mặt, quyết tâm nói :
“ Ta muốn trở nên mạnh hơn !”
“ Được, nếu ngươi đã muốn như thế, thì lát nữa hãy hỏi ý Yoruichi, sau đó ta sẽ huấn luyện cho ngươi !”
Diệp Phong cười nói, gian kế đã thực hiện được. Mỗi ngày huấn luyện cho Soi Fon , đố nàng chạy thoát khỏi hắn .
Khi 2 người về đến trụ sở của đội 2 , thì Diệp Phong thấy Yoruichi đã ở đó. Nàng nghi ngờ nhìn Diệp Phong :
“ Phong, ngươi vừa dẫn Soi Fon của nhà ta đi đâu đó ????”
“ Haha, ngươi đừng nghĩ xấu cho ta , ta cảm thấy có Hollow xuất hiện, vì thế nên dẫn nàng theo cho tăng kinh nghiệm thôi !” Diệp Phong cười ha ha đáp , sẵn tiện lấy 2 chiếc ghế cho hắn và Soi Fon .
“ À, mà Lisa đâu rồi ??” Diệp Phong lái sang chuyện khác mà hỏi .
“ Còn nói, nàng không khỏe, thế nên về phòng nghỉ ngơi rồi !” Có Soi Fon ở đây, Yoruichi cũng không dám nói quá lộ liễu, dù sao Soi Fon chỉ là 1 cô bé .
Lúc này, Soi Fon đã đi đến trước mặt Yoruichi, 2 tay nàng nắm lại với nhau thành 1 cục, ngập ngừng nói :
“ Yoruichi đại nhân ?”
“ Sao ? Có gì cứ nói đi Soi Fon , ở đây không có người ngoài !” Yoruichi nghi hoặc nhìn Soi Fon .
Nhìn thấy Soi Fon xấu hổ như thế, Diệp Phong cũng không nỡ, hắn lập tức nói :
“ Để ta nói cho ! Chẳng là ta muốn huấn luyện riêng cho Soi Fon , ngươi thấy thế nào ?”
“Chỉ là huấn luyện thôi sao ??” Yoruichi nghi ngờ nhìn Diệp Phong mà hỏi .
“ Này, ngươi đừng nghĩ xấu ta nhé, ta là người thế nào ngươi biết mà !” Diệp Phong làm vẻ mặt tức giận nói với Yoruichi. Trả lại hắn là ánh mắt khinh bỉ .
“ Biết ngươi là loại người nào ta mới lo lắng cho Soi Fon đấy !”
2 người nói nói, trong khi Soi Fon thì nghe không hiểu gì, cứ tưởng Yoruichi không đồng ý, vì thế nàng hơi buồn bã nói với Diệp Phong :
“ Diệp Phong đại nhân, cảm tạ ý tốt của ngài, nhưng mà …. “
“ Này này, ta nói không đồng ý lúc nào ?” Yoruichi cắt đứt lời Soi Fon nói, làm cho Soi Fon kinh hỉ nhìn về Yoruichi.
“ Hắn huấn luyện thì sẽ rất tốt cho ngươi, nhưng mà ngươi nhớ cẩn thận với hắn đấy nhé!” Yoruichi lại gần Soi Fon, nói nhỏ vào tai nàng, làm cho Soi Fon nghi hoặc không thôi . Diệp Phong là hôn phu của Yoruichi, tại sao nàng lại bảo mình cẩn thận .
Nghĩ thì nghĩ, nhưng mà Soi Fon cũng ghi nhớ lời của Yoruichi vào trong đầu, dù sao, địa vị của Yoruichi vẫn lớn hơn của Diệp Phong trong lòng nàng.
Diệp Phong nhưng mà lại nghe rõ từ đầu đến cuối những lời Yoruichi nói với Soi Fon, hắn không thể làm gì khác hơn là tự sờ mũi mình, ai bảo hắn có ý xấu thật cơ chứ .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...