“Lý do hai người cái nàng đến Hàn Quốc là gì?”
Không cần dài dòng, Diệp Phong lập tức hỏi thẳng vào vấn đề mình muốn biết, điều này cũng rất hợp ý Seira. Chỉ là nàng không hề trả lời Diệp Phong ngay mà lại hỏi ngược lại:
“Gần đây có phải trong thành phố này xuất hiện những người phi nhân loại không?”
“Ừm!”
Gật đầu, Diệp Phong xem như đã khẳng định nghi ngờ của Seira, nàng lại tiếp tục nói:
“Chúng ta ở Lokedonia cũng đã nhận được tin này, chính vì thế mà Chúa Tể mới cử ta đến xem xét mục tiêu là ai rồi mới quyết định xử lý thế nào. Còn Regis thì được ông của nó nhờ ta mang theo chăm sóc, sẵn tiện dạy bảo thêm kinh nghiệm cho cậu bé luôn!”
“Ờ! Vậy hai người có manh mối gì chưa?”
Giả vờ, Diệp Phong chắc chắn là giả vờ, có chuyện gì trong thành phố này lọt ra ngoài tầm mắt của hắn chứ? Chưa kể người mà Seira muốn điều tra đâu phải ai khác, chính là Rai và Frankenstein đấy thôi. Đương nhiên Diệp Phong không có ý định nói ra điều này, ít nhất hắn cũng biết sự tồn tại của Rai là bí mất, không thể để tin này truyền đến tai Raskreia được.
Mà khi nghe thấy câu hỏi của Diệp Phong, Seira chậm rãi lắc đầu:
“Chưa, tối nay chúng ta sẽ ra ngoài tìm hiểu? Ngược lại thì ngươi có biết được chút nào không? Hy vọng ngươi nói cho ta biết!”
Dù không biết trình độ của Diệp Phong thế nào, thế như Seira dự đoán hắn không hề thua kém Chúa Tể mình bao nhiêu, chính vì vậy nên nàng khá là mong muốn được sự giúp đỡ của hắn, thế thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Tiếc thay khi nàng vừa dứt lời thì đã thấy Diệp Phong lắc đầu liên tục:
“Không! Những xung đột bé tẹo này chẳng khiến ta để tâm nổi! Cơ mà nếu biết thì ta cũng sẽ không nói......!”
Nói đến đây, Diệp Phong đột nhiên ngậm miệng làm cho Seira mất hứng không thôi. Nàng dám khẳng định là Diệp Phong biết cái gì đó thế nhưng hắn không chịu nói a. Nghĩ vậy, Seira gắt gỏng lên:
“Sao lại không nói cho ta biết?”
“Vì sao??? Vì sao à?”
Tự lập lại câu hỏi của Seira hai lần, chợt Diệp Phong nở một nụ cười mê người (trong mắt của Seira thì đó là nụ cười xấu xa), hắn nhìn thẳng vào mắt của Seira và nói:
“Nói ra thì nàng chạy về Lukedonia mất thì sao? Thế nên nếu biết ta cũng chẳng nói, khó khăn lắm mới gặp lại nhau đó nha!”
Mình đến thương lượng với hắn chuyện quan trọng, cuối cùng nói một lúc Diệp Phong vẫn chuyển qua vấn đến tán tỉnh, điều này làm cho Seira vừa bực mình lại vừa xấu hổ, nàng đứng dậy, vung tay của Diệp Phong ra vừa đi ra ngoài vừa nói:
“Hừ! Không cần ngươi giúp, ta có thể tự giải quyết!”
Nhìn thấy Seira sắp đến cửa, Diệp Phong liền hô lên:
“Đi sớm về sớm nha, nếu có nguy hiểm lập tức chạy đến chỗ ta đấy, dạo này trời lạnh, ở bên ngoài lâu không tốt đâu........!”
Nghe những lời này, dù không có cảm giác gì tốt với Diệp Phong nhưng Seira vẫn cảm thấy ấm áp một chút, nàng thầm nghĩ “tên ngốc này? Ta là Noble thì phải sợ trời lại sao?”. Chỉ là nửa câu sau của Diệp Phong liền khiến cho tất cả cảm giác ấm áp của nàng tăng nhiệt độ vùn vụt khiến nàng mới nổi giận lên:
“Dạo này trời lại, ở bên ngoài lâu không tốt đâu, ta ngủ một mình rất lạnh lẽo a, nàng phải về làm ấm giường cho ta đấy, nàng mà có nguy hiểm gì thì lấy ai làm ấm giường cho ta đây!”
“Hừ!”
Chứng kiến Seira chạy trối chết, Diệp Phong nở một nụ cười xấu xa sau đó nằm xuống giường.
“Ấm quá a!!!”
Nếu Seira ở chỗ này thì chắc sẽ lôi Lưỡi Hái Tử Thần ra chém Diệp Phong thành vạn mảnh quá, vì vị trí hắn gối đầu lên chính là chỗ nàng vừa ngồi a, lại còn tiếng rên rĩ thỏa mãn đó là sao chứ? Xem ra xa cách các nữ nhân của mình quá lâu đã khiến cho Diệp Phong bắt đầu bộc lộ bản tính háo sắc nguyên bản của mình ra rồi.
.................................................. ....
Nửa đêm, lúc này Regis và Seira đang điều tra từng nơi có hoặc còn sót lại dấu vết chiến đấu của những người phi nhân loại trong thành phố này, hiện giờ hai người đang xem xét nơi mà Diệp Phong đã tiêu diệt Crombel. Hai người cũng không hề biết rằng tại một tòa nhà cao ốc gần đó, ba bóng người đang quan sát mọi hành vi của họ. Ba người đó không phải ai khác mà chính là Frankenstein, Rai và M-21.
Chứng kiến hai người Seira hoàn thành việc xem xét phía bên ngoài và đi vào bên trong tòa nhà mất dạng, M-21 bỗng muốn hoàn thành cuộc nói chuyện với Frankenstein vào buổi chiều tối:
“Này Frankenstein, từ biểu hiện của ngươi và Rai, ta đã có thể mơ hồ đoán ra thân phận của hai người thuộc chủng loại gì rồi! Thế nhưng vẫn còn một người ta không biết, ngươi có thể tiếc lộ cho ta một chút không?”
Nhìn M-21, Frankenstein hơi kinh ngạc, không ngờ cậu ta muốn hỏi những thứ này, chỉ là rất nhanh sau đó, Frankenstein lắc đầu cười khổ:
“Ý ngươi là Diệp Phong? Tiếc quá, thú thật là ta cũng không biết hắn ta là loài gì, cũng không biết sức mạnh của hắn ta sao.... vài năm trước hắn ta đột nhiên xuất hiện, cũng nhận ra lai lịch của ta. Sau một thời gian dài quen biết, cảm thấy hắn biết rất nhiều về ta và chủ nhân nhưng không có ác ý nên ta mới quyết định để hắn ở chung nhà. Và hơn hết việc đó cũng sẽ có thể giúp ta biết nhiều hơn về hắn!”
Dừng một chút, Frankenstein như nghĩ đến điều gì đó và nói với M-21:
“À! Nếu cậu muốn kích hoạt tiềm lực một lần nữa như Chủ nhân đã làm lúc trước thì hãy tìm đến Diệp Phong, hắn ta có thể giúp cậu đấy!”
“Cái gì?”
Nghe thấy lời nói của Frankenstein, M-21 giật mình. Lần trước, khi được Rai kích hoạt tiềm lực, trí nhớ của M-21 về việc đó không rõ ràng cho lắm, nhưng hắn biết rõ sức mạnh của bản thân vào lúc đó kinh khủng ra sao. Từ lúc đó đến giờ, dù M-21 cố gắng thế nào đi nữa sức mạnh đó vẫn không xuất hiện lần hai, nghĩ đến việc Diệp Phong có thể giúp mình, M-21 cực kỳ chờ mong a.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...