Tống Mạn Chi Thần Vương


“Diệp Phong.....!!!!”
Một tiếng gầm vang lên trong tòa biệt thự của Frankenstein khiến cho những người gần đó hoảng sợ không thôi. Nhận ra âm thanh này là của người nào, Diệp Phong không hề vội vã mà cứ từ từ bước đến phòng khách:
“chuyện gì mà la lối om sòm thế hả, Frankenstein?”
“Lúc ta đi vắng ngươi đã ở đâu?”
Đứng trước Frankenstein đang tức giận, Diệp Phong không biết mình đã làm gì mà tên này lại điên như thế, hắn gãi đầu và trả lời:
“Nãy giờ ta vẫn ngủ mà? Ngươi hỏi thừa!”
“Ngươi nhìn đây là gì?”

Nhìn theo ngón tay của Frankenstein, Diệp Phong chứng kiến một cái tay nắm cửa khá là quen thuộc. Nhìn về cửa trước, sau đó lại ngó đến Rai đang ngồi yên một chỗ không nói tiếng nào, Diệp Phong lập tức hiểu ra chuyện gì vừa diễn ra. Nhận ra mọi chuyện, hắn nhịn không được mà bật cười:
“Ha ha ha..... Ha ha ha.... Rai ơi là Rai, uổng công cậu là một Noble hùng mạnh, mỗi cái cửa cũng không mở ra được à! Ha ha ha... ”
Giọng cười của Diệp Phong mang tính châm chọc quá mạnh mẽ, khiến ột người lạnh lùng không biến sắc dù đứng trước nguy hiểm như Rai cũng phải đỏ cả mặt...
Cười đã đời, Diệp Phong chợt đứng thẳng lưng rồi nhìn về phía Frankenstein và trầm giọng:
“Frankenstein! Ta tuy không để ý đến các chuyện nhỏ nhặt làm gì... Thế nhưng lần này ngươi làm quá rồi đấy... Chuyện xảy ra không liên quan đến ta, ngươi đừng có mà dám to tiếng với ta như thế.... Không hiểu nổi tại sao một quản gia của Rai như ngươi mà lại phản ứng bất lịch sự thế này đấy!”
Dứt lời, Diệp Phong bước đến một bên đặt mông ngồi đến bên cạnh của Rai, trong khi Frankenstein bị lời nói của hắn làm cho sững sờ... Mãi một phút sau, Frankenstein mới lấy lại tinh thần rồi nhắm mắt nói khẽ:
“Xin lỗi chủ nhân... ta xử sự không đúng rồi!”
“Ừm!”
“Thế đek nào?”
Mắng thầm một tiếng, Diệp Phong bực bội, Frankenstein vừa rống với mình, cuối cùng lại chỉ xin lỗi Rai là sao? Trong khi bản thân người “bị hại oan” là mình thì lại không hề nhận được một lời an ủi nào. Thế mới biết trong mắt Frankenstein, dù Diệp Phong có thực lực cỡ nào đi nữa cũng chẳng bằng một phần Rai, quả thật là quá uất ức mà.
Nghĩ thế thôi, Diệp Phong cũng chẳng tỏ vẻ làm gì, dù sao Rai cũng là chủ nhân của Frankenstein, Diệp Phong không tiện nói gì. Nghĩ nghĩ một chút, Diệp Phong chợt ngẩng đầu nhìn Frankenstein hỏi:
“Lúc nãy ngươi vừa nói là đã đi ra ngoài một thời gian, chuyện gì diễn ra khiến ngươi hành động thế?

Thật ra thì Frankenstein cũng đang định nói cho Diệp Phong nghe, dù sao mọi chuyện cũng đều có liên quan đến hắn, không nói không được.
“Có vẻ như kẻ địch mới lại xuất hiện! Lần này không phải là hai tên kia, sức mạnh của hai tên mới đến rất là khá. Nghe cách bọn chúng nói chuyện thì hai tên này có tên gọi là Jake và Mary, Jake là một người đàn ông, Mary thì là phụ nữ!”
“Rồi sao? Bọn chúng lại muốn làm gì?”
“Không cần lo lắng, ta đã cảnh cáo chúng rồi. Ít nhất thì chúng sẽ yên tĩnh trong một thời gian ngắn sắp tới... Chỉ là ta cảm thấy khá là phiền phức với tổ chức này, nếu được thì ta cũng muốn diệt nó cho rồi!”
Vừa nói, Frankenstein không cẩn thận để lộ ra sát ý nồng nặc lẫn tà ác của mình, điều này khiến cho Rai nhíu mày:
“Frankenstein!!!!!”
Tiếng gọi của cậu giống như tiếng sấm nổ vang trong đầu Frankenstein làm cho hắn bình tĩnh lại. Khẽ cúi người về phía trước, Frankenstein nói từ tốn:
“Thật xin lỗi chủ nhân!”
Nghe hết mọi chuyện, Diệp Phong cũng nhẹ nhõm, có vẻ như bọn Shinwoo còn chưa gặp nguy hiểm gì. Cho dù có người nhắm đến bọn trẻ thì cũng chưa chắc sẽ thành công, phải biết rằng Frankenstein và Rai đều là những người có sức mạnh đứng đầu thế giới này đấy, dám ra tay với họ chắc những người kia cũng chán sống lắm rồi. Đứng dậy, hắn quay lưng đi về phía phòng ngủ, chỉ đệ lại một câu nói:

“Mấy bọn tôm tép đó thì giao cho hai người đấy, ta không còn hứng thú nữa rồi!”
.................................
Đúng như lời của Frankenstein đã nói, thời gian một tuần tiếp sau đó khá là yên tĩnh, các cô cậu nhóm Shinwoo không hề biết rằng nguy cơ sắp xảy ra với họ.
Còn Diệp Phong? Hắn chẳng để tâm làm gì ệt, binh đến tướng ngăn, dưới thực lực tuyệt đối thì mọi âm mưu đều vô dụng, đấy là cách nghĩ của hắn, ít nhất là tại thế giới này.
Trong khoảng thời gian này, Frankenstein và Rai từng đi ra ngoài một lần, theo lời hai người kể thì họ đã gặp lại M-21 và M-24, từ đó hai bên đã thỏa thuận một số việc liên quan đến bọn trẻ. Tất cả việc này Diệp Phong cũng không rõ ràng, mấy hôm nay hắn chỉ ngồi trong nhà tập trung tu luyện mà thôi, bản thân hắn đã cảm thấy mình lại sắp đột phá một cảnh giới nhỏ nữa rồi.
Từ lúc rời đi thế giới Đấu Phá Thương Khung đến giờ, Diệp Phong vẫn dừng lại ở Cửu Chuyển Hỗn Độn Quyết tầng năm sơ kỳ. Dù rằng hắn không quên bỏ thời gian tu luyện suốt hơn mười năm, lại có thêm Hỗn Độn Thụ mọc từ Hạt Giống Hỗn Độn tự động hấp thu Hỗn Độn Khí thế nhưng vẫn không đủ để đột phá lên tầng năm trung kỳ. Mãi đến tận mấy ngày nay, Diệp Phong đã cảm nhận được mình sắp có cơ hội tăng sức mạnh lên một bậc.
Lại nói về cơ thể của mình, sự thật là Diệp Phong cũng không để ý cho lắm, sức mạnh Bàn Cổ Cương Thi phát triển tùy theo cảnh giới của Cửu Chuyển Hỗn Độn Quyết, giống như trời sinh cả hai thứ này là để tu luyện cùng nhau vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui