Tống Mạn Chi Thần Vương


Frankenstein, một khoa học gia điên cuồng, một con người tự mình tìm ra sức mạnh vượt trội có thể sánh ngang với Noble và Người Sói... Vậy mà giờ đây, con người đáng sợ ấy đang quỳ trước một người thanh niên khác với tất cả lòng thành kính:
“Chủ nhân!!!! Mừng ngài trở lại!”
Nhìn Frankenstein bằng ánh mắt cao cao tại thượng, người thanh niên kia mở miệng với giọng điệu khó ai có thể không nghe theo:
“Frankenstein, đứng dậy!”
“Vâng!!!!”
Dười như cả hai đã quên mất sự tồn tại của Diệp Phong trong phòng này, thậm chí Diệp Phong cũng không để ý đến điều này làm gì, cái hắn muốn bây giờ là quan sát kịch vui... Nhấm một ngụm trà, Diệp Phong tiếp tục nhìn cả hai...
Nếu Diệp Phong nhớ không lầm thì người thanh niên này tên là Cadis Etrama Di Raizel, gọi tắt là Rai cho tiện vậy. Rai đã ngủ một giấc gần một ngàn năm rồi, và đây là lần đầu tiên cậu ta chứng kiến thế giới bên ngoài.
Rai vừa ngồi xuống ghế Sô pha, Frankenstein không mất quá lâu để mang lên một tách trà thượng hạng còn nóng hổi, sợ chủ nhân của mình cảm thấy lạ lẫm, hắn giới thiệu:
Frankenstein: “Đây là trà đấy ạ!”
Rai: “Ừm!”

Frankenstein: “Chủ nhân, dạo này ngài có khỏe không ạ?”
Rai: “Ta chỉ mới thức dậy thôi!”
Frankenstein: “Hả...? Vậy là ngài đã ngủ 820 năm rồi? Dù ta đã cố gắng làm hết mọi việc có thể để tìm tung tích ngài nhưng đều thất bại.. Khó mà tin được rằng ngài lại xuất hiện tại nơi này!”
Vừa nói, trong đầu của Frankenstein còn có vô số các nghi vấn khác. Tại sao Rai lại xuất hiện tại đây? Nguyên do gì mà khiến cho chủ nhân mình phải rơi vào giấc ngủ? Ta phải điều tra những chuyện này thôi! Tuy vậy, chính Frankenstein cũng không có ý định nói những điều mình nghĩ cho Rai biết, hắn ta không muốn Rai phải bận tâm nhiều việc khi vừa tỉnh dậy.
Rai: “Frankenstein à!”
“Vâng?”
“Tên lính gác đó làm rất tốt!”
“Lính gác???”
Từ ngữ Rai vừa nói lập tức khiến cho Frankenstein và Diệp Phong đang ngồi gần đó tò mò... Nghĩ nghĩ lại một chút, cả hai đều nghĩ đến người gác cổng hôm nay, Mr.Park, thầy giáo môn Toán.
Rai: “Ngươi đã tuyển thủ hạ khi ta ngủ quên à?”
Rai là chủ nhân của Frankenstein, người mà hắn hết lòng kính trọng, trung thành, thế nên dù Rai có nói sai lầm đến mức nào thì Frankenstein vẫn chỉ tôn trọng và chân thành giải thích cho chủ nhân mình nghe chứ không hề có chút buồn cười. Thế nhưng người còn lại ở chỗ này lại khác, nghĩ lại hai câu nói vừa rồi của Rai, Diệp Phong cười như điên:
“Há há há há!!!! Lính gác??? Thủ hạ??? Vãi quá! Há há há! Frankenstein à.......... Chủ nhân của ngươi thật hết ý nha....! Há há há! Ặc... Sặc rồi!”
“Diệp Phong??? Ngươi.....?”
Tự trách mình, Frankenstein quên mất nãy giờ Diệp Phong có ở chỗ này. Dù với sự hiểu biết của mình, Frankenstein đương nhiên biết Diệp Phong không đơn giản, cơ mà dù sao cũng không thể nào đứng yên khi Diệp Phong cười cợt chủ nhân mình như thế...
Nghe thấy tiếng cười không kiêng nể của Diệp Phong, Frankenstein bỗng tỏa ra một luồng sát khí lạnh thấu xương:
“Ngươi dám cười nhạo chủ nhân ta?”
Đối diện luồng sát khí này, Diệp Phong đã ngừng cười nhưng nét vui vẻ vẫn còn trên mặt, và trên hết là hắn không hề có chút bận tâm trước tình trạng tức giận của Frankenstein mà lại nhắc nhở đối phương:
“Thế nào? Ngươi định ra tay trước mặt chủ nhân mình à? Lại còn không biết lo giải thích cho chủ nhân ngươi hiểu rõ về mọi thứ đi kìa! Ta thấy cậu ta ngủ lâu quá nên không biết gì nữa rồi đấy!”
“Frankenstein!”

Theo lời của Diệp Phong, Rai cũng lên tiếng nhắc nhở thuộc hạ mình, cậu không muốn mọi chuyện phát triển lớn lên, dù sao thì Rai cũng chẳng thèm để tâm đến lời nói của Diệp Phong bao nhiêu....
“chậc chậc! Ngồi ở đây nữa chắc ta cười chết quá! Thôi, ta vào lớp đây!”
Đứng dậy bước đi, nhưng Diệp Phong không tiến ra ngoài mà trước đó lại đến trước mặt của Rai, cũng như Diệp Phong, Rai chợt đứng dậy, ánh mắt của hai người đối diện nhau.... Nhìn chằm chằm hồi lâu, Diệp Phong chợt nở một nụ cười và đưa tay ra:
“Có lẽ từ giờ chúng ta sẽ là bạn cùng lớp, chào cậu, ta là Diệp Phong!”
“Chào! Ta là Cadis Etrama Di Raizel!”
“Ta gọi Rai cho tiện nhé! Được rồi..... Cậu ở lại với Frankenstein đi, ta phải vào lớp!”
Diệp Phong đi rồi, Frankenstein vẫn còn đang bất ngờ vì điều hắn vừa nghe. Phải nói thêm, Rai đã ngủ 820 năm, cậu ta vốn sống ở Lukedonia, không hề rời khỏi đó dù chỉ một bước, dù có khả năng học ngôn ngữ rất nhanh nhưng Rai vẫn không thể nào học xong chỉ sau một thời gian tỉnh giấc. Vậy thì tại sao cậu lại có thể nói chuyện với Diệp Phong dễ dàng như vậy?
Thì ra ngôn ngữ Diệp Phong vừa dùng chính là ngôn ngữ đặc trưng của Lukedonia, đây chính là điều mà làm cho Frankenstein bất ngờ nhất. Cứ tưởng đã biết nhiều về Diệp Phong, nhưng hắn ta vẫn không nghĩ rằng mình sẽ còn phải bất ngờ như thế này.
“Frankenstein!”
Lúc này, tiếng gọi của Rai đánh thức hắn ta, Frankenstein vội vàng đáp bằng giọng điều cung kính nhất:
“Vâng? Chúa Tể của ta?”
“Người vừa nãy......?”
“Là một người kỳ lạ thôi, hiện hắn ta đang sống cùng chỗ với ta.. Chủ nhân cảm thấy hắn ta có vấn đề ư? Ta sẽ tiêu diệt hắn ngay theo ý người!”

“Không.... Cậu ta không có ý xấu... Chỉ là.... ta không đọc được suy nghĩ của cậu ta!”
“Cái gì chứ? Không thể nào?”
Frankenstein biết rõ năng lực của Rai cũng như các Noble khác là Điều Khiển Tâm Trí, đến trình độ của Rai thì cậu ta có thể đọc suy nghĩ của người khác, đây cũng là lý do góp phần giúp cho Rai học ngôn ngữ nhanh đến khó tin. Sức mạnh quá lớn, khả năng đọc suy nghĩ này của Rai đã trở thành kỹ năng tự động phát ra mất rồi, thế nhưng dù vậy mà cậu ta vẫn không đọc được suy nghĩ của Diệp Phong chứng tỏ Diệp Phong không chỉ đơn giản như Frankenstein nhìn nhận.
“Nếu ngài không đọc suy nghĩ của hắn ta được thì chẳng phải hắn ta ngang ngửa với ta và các Trưởng Gia Tộc sao?”
“Không!!! Còn mạnh hơn ngươi....!”
“Her.... Mạnh như thế? Sao ta lại chưa nghe bất cứ tin tức gì về một người thế này vậy? Hắn lại còn là học sinh của ta? Lại biết khá nhiều chuyện về ta? Chẳng lẽ tất cả đều là có mục đích! Không được, ta không thể để hắn đến gần chủ nhân!”
Nghe Rai công nhận Diệp Phong mạnh hơn của bản thân mình, thế nhưng Frankenstein vẫn không hề sợ hăi hay nghi ngờ... Và hắn cũng nảy ý định trừ bỏ mối nguy hiểm kề cận dù đối phương có mạnh hơn đi nữa, tất cả đều vì chủ nhân của hắn - Cadis Etrama Di Raizel. Phải nói rằng lòng trung thành như Frankenstein quả thật quá hiếm có, dù Diệp Phong đi qua nhiều thế giới cũng chưa thấy người nào có lòng trung thành như thế này cả.
“Đừng... Rất lâu rồi ta mới gặp người thê này... Ta muốn tiếp cận hắn một chút... Vả lại hắn không có ý xấu!”
Cảm thấy chủ nhân mình có hứng thú với Diệp Phong, Frankenstein hơi lo lắng. Rồi khi nghĩ đến sức mạnh của chủ nhân, hắn ta cũng an tâm phần nào, ít nhất thì Frankenstein tin Diệp Phong không phải là người có thể gây tổn hại cho Rai...
Dù nghĩ như thế, Frankenstein vẫn sẽ không bao giờ không đề phòng Diệp Phong từ giờ trở đi....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui