Tống Mạn Chi Thần Vương


Chứng kiến ba người lạ mặt mang thực lực kinh người xuất hiện, các cường giả trong hội trường đấu giá không khỏi kinh hô.
“Họ là ai?”
“Từ khi nào mà cường giả xuất hiện tại Đế quốc nhiều thế này?”
“Có phải Đế quốc Xuất Vân giở trò không?”
Không phải chỉ một số người nghi ngờ đến Đế quốc Xuất Vân, mà Diệp Phong cũng cho là như thế. Chỉ là khi nhìn thấy sự ngạc nhiên lẫn hoảng sợ trên khuôn mặt của kẻ dẫn đầu đoàn người Xuất Vân, Diệp Phong liền loại bỏ chúng ra khỏi đối tượng hiềm nghi.
Đợi đã, áo choàng đen kín mít, thân thể được bao bọc trong luồng khí đen kịt, cùng với cảm giác công pháp quen thuộc đó, ba tên kia không phải là người Hồn Tộc sao? À không, theo Diệp Phong thì phải nói là Hồn Điện mới đúng.
Xác định rõ thân phận của ba người này, Diệp Phong cũng không cần chần chờ nữa rồi, kẻ muốn cướp đồ của hắn đều phải trả giá thật nhiều.
..........................................
Ba tên cường giả Hồn Điện nhìn thấy thái độ của những người xung quanh thì vô cùng thỏa mãn, nếu là ở Trung Châu thì sự tồn tại của chúng chưa là gì, chỉ có ở những nơi thế này chúng mới có cảm giác vượt trên người thường, coi rẻ thiên hạ mà thôi.
“Ha ha ha! Đám kiến hôi mà cũng xứng sở hữu loại đan dược này sao? Ta muốn nó rồi!”
Không ai dám cãi lại, vì từ khí thế mà kẻ này tỏa ra, ai cũng có thể đoán được kết cục của mình ra sao khi lên tiếng. Chỉ có Gia lão, người thủ hộ của Đế quốc mới dám đứng lên mở lời:

“Các vị là ai? Ta là Thủ Hộ Giả của Đế quốc Già Mã, nếu các vị có hứng thú thì cùng tham gia đấu giá, đừng làm mất hòa khí của nhau!”
Gia lão đã nói nhỏ nhẹ nhất, cẩn thận nhất hy vọng ba tên mới đến này chịu chút mặt mũi của mình tránh xung đột xảy ra. Chỉ là ông đánh giá lòng kiêu ngạo của bọn này quá thấp, chỉ thấy tên Đấu Tông đi đầu phản bác:
“Một tên Đấu Hoàng nhỏ bé mà dùng giọng điệu này đối với ta sao? Chết đi!”
Vừa dứt lời, hắn đã vận đấu khí của mình lên định hạ gục Gia lão trong một đòn, cũng để chấn nhiếp những người ở đây. Chỉ là khi hắn còn chưa kịp cử động cánh tay của mình, một bàn tay khổng lồ bỗng xuất hiện bóp gọn lấy cả ba.
Trong lúc cả ba còn bất ngờ vì biến cố này, một giọng nói lạnh lùng đã vang lên:
“Hừ! Một tên Đấu Tông mà đòi cướp đồ từ tay ta? Chết đi!”
Âm thanh này vừa dứt thì bàn tay khổng lồ kia cũng đã dùng sức bóp mạnh, âm thanh rôm rốp vang lên từ bên trong khiến cho người nghe ớn lạnh không thôi. Sau vài giây, bàn tay này bỗng biến mất không để lại chút vết tích như khi nó xuất hiện, còn lại ở đó chỉ là từng hạt cặn rơi lã tã trên mặt đất.
Mọi việc diễn ra quá nhanh, quá hãi hùng, suy nghĩ của mọi người vẫn còn chưa thể theo kịp diễn biến vừa rồi. Một Đấu Tông hung hăng xuất hiện còn chưa kịp ra tay thì đã bị bóp chết như một con kiến, kẻ ra tay là ai? Có quan hệ gì với phòng đấu giá Thước Đặc Nhĩ? Hàng loạt nghi vấn xuất hiện trong đầu các cường giả cao cấp nơi này.
Chứng kiến khung cảnh lặng thinh này từ phòng khách quý, Diệp Phong nhìn về Sơn Thành ra hiệu lão giải quyết tình hình này.
Nói thật, ngay cả Sơn Thành cũng hoảng sợ không kém, nếu lão không nhìn thấy Diệp Phong là người nói những lời vừa này thì chắc chẵn lão cũng sững sờ như người khác mà thôi. Nhận được ánh mắt của Diệp Phong, Sơn Thành liền đứng lên tằng hắng:
“E hèm! Mọi người đừng ngạc nhiên, người vừa ra tay là chủ nhân của Thăng Hoàng Đan, nếu chúng ta đấu giá đúng luật thì sẽ không có chuyện như thế diễn ra đâu.”

Lời của Sơn Thành khiến ọi người an tâm được phần nào, những kẻ có mưu đồ đen tối như đám Xuất Vân cũng không dám giữ ý định làm bậy trừ khi bọn chúng muốn có kết cục bi thảm như ba người kia.
.........................................
Ài, thật ra mọi người nghĩ xấu cho Diệp Phong quá, hắn làm gì giết ba người kia đâu? Những mảnh cặn bã là các mảnh quần áo của ba tên Hồn Điện bị cháy xém thôi. Trong lúc thực hiện hành động bóp nát, Diệp Phong đã lén dịch chuyển ba tên này đến một vị trí các Đế quốc Già Mã rất xa, hắn cũng không quên phong ấn đấu khí của bọn chúng đề phòng phiền phức cho Đế quốc.
Cơ mà cũng nhờ hiểu lầm này mà đám người kia đều ngoan ngoãn hơn rất nhiều. Ở cuộc đấu giá cuối cùng này, điều bất ngờ đã diễn ra, đó là Sơn Thành lại tham gia đấu giá khiến cho các thế lực rất bất mãn. Nhưng mà bất mãn thì sao chứ? Sơn Thành có lý do chính đáng không thể chối cãi.
“Gia tộc bọn ta nhận ủy thác đấu giá không có nghĩa là không thể bỏ tài sản của mình ra để đấu giá vật phẩm!”
Mãi đến sau cùng, Thăng Hoàng Đan đã rơi vào tay của gia tộc Thước Đặc Nhĩ với cái giá khủng khiếp – một hạt đan dược thất phẩm, điều này cũng không quá khó đoán. Phải biết rằng gia tộc này là một trong Tam Đại Gia Tộc, hơn nữa họ lại đứng đầu nhờ tài phú khổng lồ, nếu Vân Lam Tông không mua Hồi Nguyên Đan thì may ra mới giành được Thăng Hoàng Đan từ tay gia tộc này.
Điều này cũng là ý kiến của Cổ Hà, thật sự ngay từ đầu hắn đã nghi ngờ công dụng của Thăng Hoàng Đan nên không có ý định tranh giành nó cho lắm. Mãi đến khi chứng kiến Hồi Nguyên Đan, hắn đã quyết định đặt cược vào chúng. Đáng thương thay khi mà Vân Lâm Tông đã có được Hồi Nguyên Đan thì Thăng Hoàng Đan xuất hiện và biểu hiện công dụng kinh người của nó, lúc đó đoàn người Vân Lam Tông hối hận không gì sánh được a.
..........................................
Đấu giá đã kết thúc, Diệp Phong trở về phòng của mình đợi Sơn Thành mang tài sản đến ình. Hiện giờ, hắn hơi tiếc của chút chút, thật sự thì Thăng Hoàng Đan có cái giá lớn hơn hạt đan dược thất phẩm kia nhiều lắm, chỉ là ở Đế quốc này không thể có đan dược cao cấp hơn nên không ai trả giá cao lên được, mà quy tắc của đấu giá là “giá cao nhất thì thắng” nên đành chịu. Mà thôi, coi như là ưu đãi cho gia tộc của Nhã Phi đi.
Nhắc đến Nhã Phi, Diệp Phong mới sực nhớ ra chuyện quan trọng.
“Ặc! Nhã Phi không có ở đây, biết ăn nói thế nào với họ bây giờ?”

Theo lời hẹn, khi gia tộc Thước Đặc Nhĩ hoàn thành đấu giá thì sẽ trao tiền cho Diệp Phong, trong khi hắn thả Nhã Phi trở về gia tộc này. Chỉ là lúc này Nhã Phi đã là nữ nhân của hắn, làm gì có chuyện hắn bỏ tay khỏi nàng cơ chứ. Hơn nữa Nhã Phi còn đang tu luyện ở học viện Già Nam, sao mà đến đây cho được. Trong khi đó Thước Đặc Nhĩ Đằng Sơn thì lại là ông ruột của Nhã Phi, nói thật thì Diệp Phong rất ngại và ít kinh nghiệm trong việc gặp người nhà của nữ nhân mình, lúc này cũng không ngoại lệ. ( Có lẽ là mặc cảm tội lỗi chăng ? )
“Bỏ của chạy lấy người!”
Vừa nghĩ ra cách này, hắn lập tức áp dụng. Để lại một phong thư, Diệp Phong lập tức rời khỏi khuôn viên của gia tộc Thước Đặc Nhĩ một cách âm thầm.
.................................................. .
Không bao lâu sau, Sơn Thành đã đi theo phía sau một người đến phòng của Diệp Phong. Nhìn điệu bộ của hắn thì có thể đoán ra được người đi trước là Thước Đặc Nhĩ Đằng Sơn, ông ruột của Nhã Phi.
“Đại nhân Diệp Phong, ta đã đến rồi đây!”
.....
“Đại nhân??”
....
Sau vài tiếng gọi mà chưa thấy Diệp Phong trả lời, Sơn Thành bắt đầu có cảm giác bất an. Đứng trước lão, Đằng Sơn bỗng “hừ” một tiếng rồi đẩy cửa đi vào.
Không thấy Diệp Phong, hai người chỉ có thể thấy một lá thư được đặt trên bài. Cầm lá thư đấy lên, Đằng Sơn bắt đầu đọc.
.......................................
“Grừ! Diệp Phong, ta sẽ không tha cho ngươi.......................!”

Tiếng rống giận của Đằng Sơn vang vọng khắp nơi trong khuôn viên của gia tộc, không biết đã bao lâu rồi ông mới giận dữ thế này.
....................................
Chỉ còn vài ngày nữa là Tiêu Viêm sẽ tiến công Vân Lam Tông, Diệp Phong chưa có ý định trở về học viện vào lúc này. Chính vì thế, mỗi ngày hắn rãnh đều chạy đến chỗ của Đại công chúa để nói chuyện, tán gẫu. Trong thời gian này, Diệp Phong cũng đã quan sát Đại hội Luyện Dược Sư, không ngoài dự đoán, Tiêu Viêm cũng tham gia đại hội lần này rồi giành giải nhất và phá hoại âm mưu của Đế quốc Xuất Vân.
Ngày hôm nay, chỉ còn cách ít ngày nữa là Tiêu Viêm sẽ thực hiện lời hứa ba năm trước, lúc này, Diệp Phong đang ngồi đối diện với Đại công chúa Gia Hình Tuyết nghe nàng hỏi chuyện:
“Hình như ngươi luôn tránh mặt ông ta? Vì sao?”
“Đơn giản là ta không muốn! Có sao không?” Diệp Phong nói dối, hắn không thể nào nói là mình ngại được. Phá hoại hôn lễ cháu người ta, còn suýt đánh người ta, cuối cùng lại muốn mang cháu người ta đi, Diệp Phong biết nói thế nào với Gia lão cơ chứ.
Có vẻ như cảm giác Diệp Phong đang giấu diếm gì đó, Gia Hình Tuyết cười khẽ rồi lại thở dài:
“Hazz, ông ta biết chúng ta nói chuyện với nhau mỗi ngày, cũng nhiều lần hỏi ta về ngươi. Hình như ông rất ghét ngươi, chỉ là ta mong nếu ngươi muốn mang ta đi thì hãy nói chuyện trực tiếp với ông nội ta một lần để giải quyết quan hệ giữa hai người!”
“Ặc...........!”
Nghe thấy đề nghị của nàng, Diệp Phong chần chờ không trả lời được. Thấy vậy, Gia Hình Tuyết liền khích tướng:
“Chẳng lẽ một cường giả như ngươi lại sợ gặp ông nội của ta sao? Hay là ngươi đang cảm thấy tội lỗi?”
“Tội lỗi gì chứ? Gặp thì gặp!” Thở dài một hơi, Diệp Phong nói ra câu trả lời của mình. Không thể không nói một câu nào mà mang Gia Hình Tuyết đi được, điều này cũng quá bất công đối với nàng.
Nghĩ Gia Hình Tuyết như thế, Diệp Phong cũng nhớ đến việc của Nhã Phi, có lẽ hắn nên lựa một thời gian thích hợp để mang nàng về đoàn tụ với ông nội mình, lúc đó thì Đằng Sơn có mắng gì Diệp Phong cũng phải chịu thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui