Tống Mạn Chi Thần Vương


Cả ngày hôm đó chẳng có gì đặc biệt cho lắm, có thì chỉ có Diệp Phong được Sơn Thành chiêu đãi vô cùng nồng hậu. Chỉ là cả ngày không có ai nhắc đến chuyện của Nhã Phi, Diệp Phong cũng không hề thấy ông nội của nàng ra mặt chút nào.
Nếu người ta đã ghét mình đến mức không thèm nhìn mặt thì Diệp Phong cũng không gượng ép làm gì, ăn và ngủ, một ngày của hắn trôi qua nhàm chán như thế.
Đêm hôm ấy, khi mà Diệp Phong còn chưa chợp mắt thì rất nhiều âm thanh bí ẩn đã vang lên bên tai hắn. Nghe kỹ thì những âm thanh đó chính là tiếng bước chân rất nhẹ, đến mức khó người nào nghe rõ.
Người trong gia tộc thì cần gì phải bước đi cẩn thận như thế? Lại còn có rất nhiều người? Diệp Phong có thể dễ dàng đoán ra những kẻ này có mưu đồ xấu với số vật phẩm sắp mang đi đấu giá chứ không phải cái gì khác.
Mặc kệ, đấy là ý kiến của Diệp Phong vào lúc này, dù sao hắn đã cảm nhận được thực lực của tất cả những tên đạo tặc này cao nhất là Đấu Linh mà thôi, chỉ với bấy nhiêu thì chưa đủ để làm khó gia tộc Thước Đặc Nhĩ hùng mạnh hiện giờ đâu.
Giữ suy nghĩ như thế, Diệp Phong liền lập một kết giới ngăn cách âm thanh với bên ngoài rồi chìm vào giấc ngủ. Chỉ như thế này mà gia tộc Thước Đặc Nhĩ phải nhờ đến hắn thì họ thà tự sát đi cho đỡ nhục.
.........................................
Đúng như Diệp Phong đã dự đoán, các cường giả trong gia tộc này xử lý mọi chuyện rất êm xuôi, thậm chí sáng hôm sau cũng không có ai phát hiện điều gì bất thường hay bất kỳ một dấu hiệu chiến đấu nào của đêm qua.
Và đến hiện giờ, phòng đấu giá cấp Thiên sắp khai mở.
Ngồi trong căn phòng khách quý số một cùng với Sơn Thành, Diệp Phong cảm khái:

“Không ngờ lần này lại tụ tập nhiều cường giả của Đế Quốc đến thế! Ngay cả Hoàng gia cũng vươn tay đến nơi này!”
Ngồi đối diện hắn, Sơn Thành đồng ý kiến:
“Quả thật là thế. Nhưng mà phải nói đến công lao của ngài, nếu không có hạt đan dược đó thì các Đấu Hoàng kia không thèm đến đây đâu!”
Nhìn thấy trong mắt của Sơn Thành vẫn còn chút gì đó không an tâm, Diệp Phong an ủi:
“Ừm! Ngươi cũng đừng lo lắng, Thăng Hoàng Đan là do ta đưa ra, nếu có kẻ dám cướp giữa ban ngày thì ta sẽ xử đẹp hắn. Muốn lấy đồ của ta không phải là dễ dàng như thế!”
Lời này của hắn đã đánh trúng vào điều mà Sơn Thành lo lắng nhất. Phải biết rằng gia tộc của lão không hề có Đấu Hoàng, nếu mà một tên Đấu Hoàng nào ra tay vào lúc này lão đành bất lực. Nhưng mà khi nghe thấy Diệp Phong hứa hẹn như thế Sơn Thành cũng an tâm phần nào. Tuy không rõ thực lực của Diệp Phong là thế nào, nhưng hắn có thể đoán được Diệp Phong ít nhất cũng là Đấu Hoàng cấp cao, không phải là người mà ai cũng có thể đối phó được.
Đối thoại chấm dứt, cả hai không nói gì mà đều quan sát người ở bên ngoài. Có thể nói phòng khách quý được thiết kế rất đặc biệt. Nếu ngồi ở bên trong có thể nhìn ra bên ngoài như không hề có tấm chắn nào, trong khi bên ngoài thì không thể nhìn được bất cứ thứ gì bên trong phòng này, điều này làm Diệp Phong rất vừa lòng, dù sao hắn cũng không có ý định phô tướng mạo của mình ra cho họ biết tránh phiền phức không cần thiết.
Đột nhiên, có vài người bước vào khiến Diệp Phong chú ý. Đầu tiên là Tiêu Viêm cùng Hải Ba Đông, có vẻ như hai người khá hứng thú với lần đấu giá này. Hơn nữa Hải Ba Đông vốn là bạn cũ của Thước Đặc Nhĩ Đằng Sơn, tộc trưởng gia tộc Thước Đặc Nhĩ, không có lý do nào ông không thể yêu cầu một phòng khách quý.
Thứ hai là những người của Hoàng Gia, dẫn đầu chính là Gia lão, người thủ hộ Đế quốc, cũng là ông ruột của Gia Hình Tuyết. Mà người đang đi theo phía sau ông chính là tiểu công chúa.
Còn nhóm người thứ ba thì chã có quan hệ gì tốt với Diệp Phong, chúng là người của Đế quốc Xuất Vân, người dẫn đầu là tên Đấu Tông từng được Diệp Phong dạy dỗ, chỉ là hắn còn chưa hồi phục hết sức mạnh mà chỉ khôi phục đến cấp Đấu Hoàng.

Nhóm thứ tư, nhóm khiến cho Diệp Phong chú ý nhiều nhất là họ, bởi vì người đang đi đầu kia không ai khác mà chính là Vân Vận, đi song song với nàng còn có một người trung niên tỏa ra đầy khí chất cao quý khiến cho Diệp Phong tò mò về thân phận của hắn. Ở phía sau hai người là một thiếu nữ rất xinh đẹp, gương mặt mang vẻ kiêu ngạo lẫn tự tin hơn xa bạn đồng lứa, Diệp Phong đã từng gặp thiếu nữ này một lần ở Tiêu gia. Đúng vậy, nàng ta chính là Nạp Lan Yên Nhiên, đệ tử của Vân Vận.
Chú ý thì chú ý, Diệp Phong không có ý định ra mặt vào lúc này, còn gì tốt hơn là ngồi lì trong phòng cao sang để hưởng thụ cơ chứ? Chờ mãi đến khi ghế ngồi của phòng đấu giá không còn chỗ trống thì buổi đấu giá cũng đã bắt đầu.
Đầu tiên, đấu giá sư đã bước lên sân khấu, đứng trước cái nhìn của hàng trăm nhân vật tên tuổi trong đế quốc kia, người này vẫn có thể nói chuyện một cách bình tĩnh:
“Kính chào các vị khách quý, xin được giới thiệu ta là Lục Hào, người được vinh dự trở thành đấu giá sư của buổi đấu gia ngày hôm nay........”
Vốn còn định nói thêm vài điều, nhưng khi Lục Hào chứng kiến không khí tĩnh lặng đầy áp lực trước mặt mình, hắn không dám kéo dài thêm một tý thời gian nào nữa.
“Được rồi, chúng ta cũng nên đến với vật phẩm đầu tiên của ngày hôm nay!”
Tách.
Búng tay một cái ra hiệu, một thiếu nữ bước ra từ bên trong khán đài, trên tay của nàng chính là một cái khay bằng vàng được phủ tấm vải đỏ để che giấu thứ đang ở bên trong. Đợi chiếc khay đã được đặt lên bàn, Lục Hào lập tức kéo phăng tấm vải kia đi để lộ vật phẩm bên trong cho những người ở nơi này chiêm ngưỡng.
Bên trên chiếc khay chính là mười miếng ngọc bội do Diệp Phong đưa ra.
“Đây chính là mười miếng ngọc bội, nếu chúng ta bóp vỡ một mảnh ngọc bội thì sẽ có một công kích ngang với Đấu Linh xuất hiện từ phía bên trong tấn công kẻ địch. Các vị có thấy tiện lợi không? Thử tưởng tượng nếu chúng ta muốn tiết kiệm đấu khí khi đối đầu với kẻ địch mạnh thì dùng nó thích hợp nhất đúng không? Nếu bóp vỡ của mười miếng cùng lúc thì cả Đấu Vương cũng chắc chắn sẽ trọng thương à xem. Đừng nghi ngờ, tất cả vật phẩm ở đây đều đã được cường giả của gia tộc Thước Đặc Nhĩ kiểm tra rồi. Nào, hiện giờ là đến lúc đấu giá, giá khởi điểm là một trăm vạn kim tệ.................!”

Cong......
Kết thúc câu nói của mình, Lục Hào đập mạnh cây búa hắn đang cầm xuống bàn ra hiệu lần đấu giá cho vật phẩm đầu tiên bắt đầu.
Ngay sau đó, các âm thanh tăng giá vang lên khắp phòng.
Một trăm hai vạn.
Một trăm mười vạn.
Một trăm năm mươi vạn.
......................................
Mặc kệ đám người đang tranh giành ra giá kia, bên trong phòng khách quý số một, Diệp Phong nhìn Sơn Thành bằng ánh mắt suy ngẫm:
“Quả là phòng đấu giá cấp Thiên nha, vật phẩm của ta chỉ đáng làm vật mở hàng!”
Không biết lời nói của Diệp Phong có ý gì, Sơn Thành lén lau mồ hôi hột rồi cười khan:
“Ha ha! Các vật phẩm của ngài đâu chỉ có thế này chứ! Ha ha!”
Không nói nữa, Diệp Phong nhìn ra phía bên ngoài. Có vẻ như mười cái ngọc bội này còn chưa đủ “nóng”, tuy rất nhiều người tranh giành nhưng họ chỉ là nhân vật phụ, trong khi những nhân vật chính của buổi đấu giá ngày hôm nay, những thế lực lớn nhất Đế quốc vẫn còn đang im lặng.

Cơ mà vẫn có ngoại lệ, đó là Hoàng gia, có vẻ như Gia lão không yên tâm với cháu gái mình nên muốn mua những món này để bọn họ tự vệ.
Còn Tiêu Viêm có hứng thú với chúng không? Có chứ, rất hứng thú là đằng khác. Chỉ là hắn chỉ một thân một mình, Hải Ba Đông thì không chịu cho vay, vậy thì làm sao hắn có thể tranh lại Hoàng gia cơ chứ.
Kết quả không hề ngoài dự đoán, Gia lão đã mua hết mười miếng ngọc với giá bốn trăm vạn kim tệ. Nhìn cái giá này, Diệp Phong lại nhớ đến lần thử nghiệm đầu tiên, hắn bán một miếng ngọc bội chỉ với giá ba mươi lăm vạn, điều này làm cho hắn than thở không thôi:
“Hazz!! Xem ra mình không có năng khiếu mua bán a!”
Vật phẩm kế tiếp là một trứng ma thú có thể tiến hóa đến cảnh giới Đấu Linh cũng gây không ít sự quan tâm.
Vũ khí, đan dược, công pháp, đấu kỹ, những vật phẩm làm cho người khác thèm thuồng xuất hiện liên tục trên khán đài rồi lại lần lượt được mua với cái giá trên trời và không hề có một món đồ nào của Diệp Phong xuất hiện lần thứ hai.
Sau khi một trứng ma thú cấp bậc Đấu Vương được đấu giá thành công, đã đến lúc các vật phẩm của Diệp Phong ra mắt mọi người.
Phía trên khán đài, Lục Hào nuốt một ngụm nước miệng kiềm chế kích động lại và hô:
“Kế tiếp là ba vật phẩm quý giá nhất của lần đấu giá này, đầu tiên là............!”
Vừa nói đến đây, lại một thiếu nữ nữa bước ra, trên tay thiếu nữ vẫn là chiếc khay được phủ vải đỏ quen thuộc.
Kéo tấm vải làm lộ ba miếng ngọc bên trong, Lục Hào hô lên:
“Chắc quý vị cảm thấy rất quen mắt? Vâng, ba miếng ngọc này có công dụng rất giống mười miếng ngọc lúc đầu. Chỉ khác là ba miếng ngọc này chứa công kích của một Đấu Vương Ngũ Tinh, là Đấu Vương đấy các vị, chỉ cần có nó thì chúng ta có thể yên tâm ngay cả khi đối đầu với một Đấu Vương Cửu Tinh, thậm chí là Đấu Hoàng. Giá khởi điểm của ba miếng ngọc là ba trăm vạn kim tệ............ Đấu giá bắt đầu!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui