Tống Mạn Chi Thần Vương


Sau khi đến phòng đấu giá Thước Đặc Nhĩ, chỉ vài phút sau khi tên hộ vệ kia đi vào thông báo thì một người trung niên đã hớt hãi chạy về phía Tiêu Viêm và Hải Ba Đông. Chỉ là khi nhìn rõ dung mạo của hai người, người này không hề che giấu được vẻ thất vọng trên mặt mình.
Chứng kiến người này, Hải Ba Đông đã nói nhỏ cho Tiêu Viêm nghe:
“Là Đấu Vương!”
Không ngờ một tấm lệnh bài mà phải khiến ột Đấu Vương phải tự ra đón như thế này, Tiêu Viêm càng ngày càng tò mò về thân phận của Diệp Phong rồi.
Lúc này, Đấu Vương kia đã đến trước mặt của hai người và nói:
“Xin chào, ta là Thước Đặc Nhĩ Sơn Thành, nghe hộ vệ báo rằng hai người các ngươi có lệnh bài của gia tộc ta? Không biết có thể đưa cho ta xem không?”
Chần chờ trong vài giây, cuối cùng Tiêu Viêm cũng đưa tấm lệnh bài kia vào tay của Sơn Thành. Cầm nó trên tay, Sơn Thành đã khẳng định đây chính là lệnh bài lão đã chưa cho Diệp Phong chứ không phải cái gì khác. Chỉ là lão thắc mắc rằng sao thiếu niên này lại giữ tấm lệnh bài này cơ chứ.
Nhìn Tiêu Viêm, Sơn Thành dò hỏi:
“Người thiếu niên, từ đâu mà ngươi có thứ này?”

“Từ đại ca kết nghĩa của ta tên là Diệp Phong!”
“Quả thật là người đó!” Thốt lên một tiếng, Sơn Thành lập cười nở một nụ cười thân thiện hết mức với Tiêu Viêm làm cho hắn nổi cả da gà.
“Hà hà, nếu đã là người quen thì hai người mau vào phòng khách, đừng đứng ngoài này nắng lắm!”
Nói nhảm, chỉ cần đến Đấu Sư là không ngại nhiệt độ ngoài trời như thế này rồi chứ nói gì hai tên biến thái ở đây.
Nhận lấy tấm lệnh bài của Diệp Phong, Tiêu Viêm và Hải Ba Đông bắt đầu đi theo sau Sơn Thành đến phòng khách. Vừa đến nơi, Sơn Thành đã mời hai người ngồi xuống rồi bắt chuyện:
“Không biết tiên sinh Diệp Phong đang ở đâu mà đưa cho hai người tấm lệnh bài này thế?”
“Huynh ấy đang ở Đế Đô này thôi, cơ mà hình như huynh ấy còn muốn làm gì đó nên chưa đến đây được. À mà huynh ấy có nhờ ta chuyển lời là sẽ đến đây nhanh thôi!”
(........)
Sau vài giờ trò chuyện lẫn được Sơn Thành tiếp đãi nồng hậu, Tiêu Viêm đã phải mang thất vọng mà về. Cứ tưởng phòng đấu giá lớn nhất đế quốc này có thể có một món đồ phục hồi cho Dược Lão, ai ngờ kết quả hắn nhận được chỉ là thất vọng. Đã biết đáp án, Tiêu Viêm cũng không còn hứng thú gì để ở lại nơi này nữa mà xin phép ra về.
Đương nhiên Sơn Thành cũng tiễn cả Tiêu Viêm và Hải Ba Đông đến tận phía bên ngoài. Ngay khi Tiêu Viêm vừa bước ra khỏi cửa, lão bỗng nhớ đến một điều gì đó rồi gọi hắn quay trở lại.
“Này! Tuy chúng ta không có thứ đó! Nhưng ta bỗng nhớ ra một nơi ngươi có thể lấy nó đấy!”
“Ở đâu?”
Vừa nghe thấy điều này, hai mắt của Tiêu Viêm lóe lên tia mừng rỡ, hắn nhìn chằm chằm vào Sơn Thành đợi ông trả lời.
“Hình như là ở gia tộc Nạp Lan, nghe nói lão gia chủ của gia tộc Nạp Lan bị trúng một loại độc rất nhiều năm, cần phải là Luyện Dược Sư có dị hỏa mới giải được!”
“Ặc.....!”
Vừa nghe thấy từ Nạp Lan, nhiệt tình trong người Tiêu Viêm đều bị dập tắt hết phân nửa, không ngờ có ngày hy vọng của hắn lại gắn liền với gia tộc Nạp Lan này.
Sau vài giây đấu tranh gay gắt ở trong đầu, Tiêu Viêm cũng đã hạ được quyết tâm:

“Được.......! Ta thử xem!”
Thấy Tiêu Viêm đồng ý, Sơn Thành cũng thở dài, xem ra đã không làm mất lòng người kia. Nghĩ nghĩ một chút, lão bỗng nói:
“Được rồi! Ngươi chờ ở đây một lát, ta sẽ viết một lá thư tiến cử cho ngươi, nếu không thì khó mà vào cửa chứ nói gì đến việc giải độc.”
...............................................
Tạm thời không nhắc đến Tiêu Viêm và Hải Ba Đông nữa mà chúng ta sẽ đem sự chú ý trở về bên người Diệp Phong. Thật ra từ sau khi chia tay Tiêu Viêm, Diệp Phong cũng không có hành động gì đặc biệt mà chỉ đi dạo chung quanh đây đó giết thời gian.
Trong thời gian này, hắn đã nghe được một vài tin tức nho nhỏ đối với hắn mà khủng bố đối với người khác. Đó là phòng đấu giá chữ Thiên của gia tộc Thước Đặc Nhĩ sẽ được mở ra trong vài ngày tới, thậm chí họ cũng đã giới thiệu rằng sẽ có một hạt đan dược giúp Đấu Vương đột phá thành Đấu Hoàng mà không có tác dụng phụ. Chính điều này đã khiến cho cả Đế quốc này lẫn Đế quốc Xuất Vân điên cuồng, dù là Đan Vương Cổ Hà cũng không thể luyện được loại đan dược này nữa là, vậy mà phòng đấu giá này lại muốn đấu giá nó.
Thông báo trước như thế thường thì là sai lầm của các phòng đấu giá, nhưng lần này thì khác, gia tộc Thước Đặc Nhĩ sợ những người tham gia không mang đủ tài sản đáng giá với loại đan dược này nên bèn tiết lộ thông tin trước vài ngày để họ có thời gian gom góp tài sản, nếu không thì phòng đấu giá sẽ lỗ chắc.
Trong khi đó, tác giả gián tiếp của vụ bạo loạn này là Diệp Phong nghe thấy tin này thì chỉ cười nhếch mép mà thôi, nếu để cho các cường giả khác biết được thái độ này thì họ sẽ tức chết không nhỉ.
.................................................. .
Cuối cùng ban đêm cũng đã đến, nhiều gia đình đã đi ngủ, thời gian này là thời gian tốt nhất để ột nghề đầy tính phiêu lưu, kịch tính, hấp dẫn, đậm chất thể dục thể thao, mưu mẹo được nhiều người tung hô, đó chính là ăn trộm và các thể loại phạm pháp khác.
Đương nhiên, Diệp Phong cũng cho là thế, đứng giữa đường cái, hắn ngẩng đầu nhìn về cung điện phía xa và lẩm bẩm:
“Đêm nay rất thích hợp để thâu hương thiết ngọc nhỉ!”

Vừa dứt lời, thân ảnh của hắn cũng biến mất ngay giữa dòng người qua lại. Thấy một người đang đứng sờ sờ bỗng biến mất, những người đi đường náo loạn không thôi.
À, lạc đề...
Đã một năm trôi qua, tuy người dân có lẽ sẽ không nhớ rõ, nhưng Hoàng gia của Đế quốc Già Mã lẫn Xuất Vân đều không hề quên sự kiện đã diễn ra một năm trước. Ngày mà một tên thanh niên lạ mặt dám cướp cô dâu là Đại công chúa, lại còn hẹn một năm sẽ đến để mang nàng đi. Đối với cả hai Đế quốc thì đây đều là một mối nhục, Già Mã thì còn đỡ, dù sao họ cũng không muốn gả công chúa cho bọn Xuất Vân, nhưng đối với Xuất Vân thì đây là một mối nhục không thể nào nhòa đi được. Chính vì thế mà thời gian gần đây, Đế quốc Xuất Vân đã lén lút đưa rất nhiều cường giả đến đây chờ đợi Diệp Phong xuất hiện, cũng sẵn tiện chuẩn bị cho vài kế hoạch khác như đại hội Luyện Dược Sư, cuộc đấu giá của Thước Đặc Nhĩ.
Cả Đế quốc Già Mã cũng vậy, cả hoàng cung đều được canh phòng cẩn mật, Gia lão cũng đích thân canh giữ bên ngoài phòng của cháu gái, dù sao đi nữa ông cũng không muốn Diệp Phong mang Gia Hình Tuyết đi mà chưa nói với ông một câu nào.
Vào lúc này, Gia Hình Tuyết còn đang ngồi trên giường ngủ của mình nhìn ra ngoài cửa sổ không biết đang suy nghĩ điều gì.
“Một năm rồi ư? Hắn có đến nữa không?”
Nàng không ngốc và nàng cũng hiểu rõ căn bệnh của mình, cũng biết rõ nhờ Diệp Phong mà nàng mới có thể sống vui vẻ trong một năm qua không bị bệnh tật hành hạ, không phải chịu cơn lạnh thấu xương mỗi tháng. Chỉ là nàng không hiểu, vì sao Diệp Phong đã giúp nàng lại còn muốn bắt nàng đi, trong đầu của nàng vô cùng mâu thuẫn. Chính vì thế mà hình ảnh Diệp Phong đã bắt đầu in dấu trong đầu nàng. Yêu? Không phải, Hận? Không phải, chính nàng cũng không rõ mình nghĩ gì về Diệp Phong.
Đột nhiên, khi nàng đang ngồi ngẩn ngơ nơi đó, một cơn gió bỗng lao qua cửa sổ, hất tung những tấm màn vải trong căn phòng làm cho nàng nhắm mắt lại. Gia Hình Tuyết không bao giờ quên cơn gió quen thuộc này, lần đầu tiên nàng gặp nó chính là ngày Diệp Phong xuất hiện, nàng cũng nhắm mắt như thế, khi mở mắt ra đã chứng kiến khuôn mặt của Diệp Phong.
Lần này cũng thế, nàng lại chứng kiến con người ấy lần nữa, hắn đang đứng trước mặt nàng và mỉm cười vui vẻ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui