Thấy Diệp Phong nói sẽ giúp Tiêu Viêm một chút, cơ mà Hải Ba Đông lại chẳng thấy hắn có hành động gì mà cũng chỉ đi từ từ theo về sân huấn luyện. Cơ mà có một điều kỳ lạ là ông bỗng cảm thấy khá là khó chịu, không hiểu vì sao mà thân thể trở nên nặng nề hơn bình thường một chút, chỉ là ông không cho rằng những điều này có liên quan đến Diệp Phong gì cả.
Từ nơi hai người đứng đến sân huấn luyện cũng không xa, với tốc độ đi bộ của cả hai thì chỉ cần ba phút là tới nơi. Khi đến nơi đó, về cơ bản thì có vẻ như Tiêu Viêm đã giải quyết xong rồi.
Ngay khi đến nơi này, Hải Ba Đông đã thấy rõ được điểm bất thường, từ lúc còn ở ngoài, ông đã cảm nhận được trong này có một Đại Đấu Sư và tám tên Đấu Sư, với thực lực của Tiêu Viêm hiện giờ thì muốn giải quyết hết bọn chúng trong vòng năm phút là không thể nào, ngay cả khi hắn có dị hỏa đi nữa.
Nhưng mà trước mặt ông thì lại khác, gần một trăm tên binh tôm tướng cá trên đài đều nằm bẹp xuống sàn, trong khi tên Đại Đấu Sư đã chết vì dị hỏa của Tiêu Viêm, chỉ để lại một đống tro tàn, Đấu Sư cũng đã chết đi năm. Đáng nói hơn là phía bên phe dong binh đoàn Mạc Thiết đều bị thương lẫn thực lực yếu, không có ai giúp được Tiêu Viêm cả.
Đến khi nhìn kỹ lại, Hải Ba Đông mới phát hiện đám binh tôm tướng cá kia giống như đang bị cái gì đó đè ép không thể nhúc nhích, ngay cả đám Đấu Sư còn lại cũng thế. Lại nhớ đến lời của Diệp Phong khi nãy, ông liền nhìn hắn và nói:
“Ngươi ra tay khi nào vậy?”
Mỉm cười, Diệp Phong trả lời bình tĩnh:
“Chỉ là dùng một chút uy áp thôi, ngươi cũng có thể làm được mà!”
Nghe hắn nói như vậy, Hải Ba Đông chỉ có cười khổ mà thôi, đúng là ông có thể làm được, nhưng mà muốn khống chế uy áp một cách bí mật như Diệp Phong là không thể nào. Xem ra lời khen ngợi của Tiêu Viêm dành cho Diệp Phong không phải là nói ngoa.
Chứng kiến kẻ đầu đàn đều đã bị Tiêu Viêm dọn dẹp hết, Diệp Phong cũng thu hết uy áp của mình. Ngay khi uy áp vừa biến mất, gần một trăm lính đánh thuê của dong binh đoàn Sa Chi đều kêu gào loạn xạ, tranh nhau giẫm đạp chạy ra khỏi tổng bộ của dong binh đoàn Mạc Thiết. Không hiểu vì sao mình bị đè bẹp tại một chỗ, trong khi Đoàn trưởng cùng Phó đoàn trường chỉ có thể mặc cho người thanh niên kia giết, các lính đánh thuê còn đủ bình tĩnh để chạy ra khỏi đây là hay lắm rồi.
........................................
Giờ này, mọi người không còn ở sân huấn luyện nữa mà đều tụ tập tại đại sảnh. Sau một hồi trò chuyện, hỏi thăm tình huống rồi chữa thương cho hai người anh của mình, Tiêu Viêm đã quay đầu về hướng Diệp Phong và Hải Ba Đông rồi cúi đầu:
“Cảm ơn hai người! Nếu không nhờ hai người thì ta khó mà giải quyết chuyện lúc nãy được!”
Đúng vậy, Tiêu Viêm không ngu, với tình hình lúc nãy hắn có thể dễ dàng biết được là một trong hai người đã làm gì đó để giúp mình. Thấy hắn cảm ơn, Hải Ba Đông liền lắc đầu:
“Đừng nói với ta, là Diệp Phong đã giúp ngươi đấy thôi!”
Nhìn Diệp Phong rồi mỉm cười, Tiêu Viêm vội vàng giới thiệu hai người anh của mình cho Diệp Phong và Hải Ba Đông nghe:
“Đây là hai người anh trai của ta, người này là Tiêu Đỉnh, đại ca ta.”
Tiêu Đỉnh, đại ca của Tiêu Viêm có vẻ ngoài có vài phần tương tự như Tiêu Viêm, điều đặc biệt là đôi mắt của hắn rất sáng lại đầy vẻ thông minh cơ trí.
“Còn đây là Tiêu Lệ, nhị ca của ta!”
Tiêu Lệ, nhị ca của Tiêu Viêm, thân thể có vẻ to lớn hơn cả đại ca hắn nhưng lại có vẻ biếng nhác, chỉ là nụ cười thân thiện kia giống như che giấu một con sói hung tàn sẵn sàng cắn xé kẻ nào xâm phạm lãnh thổ của mình vậy.
Khi Tiêu Viêm lần lượt giới thiệu hai người, Hải Ba Đông chỉ liếc mắt chứ không tỏ vẻ gì cả, còn Diệp Phong thì gật đầu chào hỏi với cả hai.
Giới thiệu xong, Tiêu Viêm cũng không quên nói tên tuổi của hai người Diệp Phong cho Tiêu Đỉnh và Tiêu Lệ nghe.
“Đây là Hải lão tiên sinh, ông ấy là một cường giả nên tính tình có hơi khó chịu! Còn đây là đại ca Diệp Phong, có lẽ cha ta đã nói cho hai người nghe rồi chứ?”
Đối với Hải Ba Đông, Tiêu Đỉnh và Tiêu Lệ đều không có tỏ vẻ bất mãn gì, người ta là cường giả thì có một vài tính nết đặc biệt là bình thường, còn cái tên Diệp Phong thì quá quen thuộc với hai người rồi. Hai người không hề quên bức thư do cha mình gởi đến hai năm trước, khi đó cha đã miêu tả sức mạnh của Diệp Phong thế nào, Diệp Phong đã làm gì.
Đến hôm nay, khi nhìn thấy Diệp Phong tại chỗ này, hai người không kiềm chế được mà mừng rỡ:
“Thì ra đây là huynh đệ Diệp Phong, tên của ngươi của ngươi như sấm bên tai. Hai năm trước, việc ngươi dám ra tay trừng trị đám người của Vân Lâm Tông làm cho chúng ta rất khâm phục, mãi đến bây giờ hai ta mới có thể chứng kiến ngươi!”
“Có gì đâu, ta chỉ ngứa mắt dưới hành vi của họ mà thôi!!”
Tiêu Lệ và Tiêu Đỉnh quay đầu nhìn vào mắt đối phương, sau một giay trao đổi, cả hai liền hướng về Diệp Phong và nói:
“Nếu Tiêu Viêm đã gọi ngươi là đại ca thì chúng ta cũng sẽ gọi như thế, không biết Diệp Phong huynh có ý kiến gì không?”
Nếu xét về bề ngoài thì có vẻ hai người già hơn Diệp Phong một chút, cơ mà tuổi thật thì Diệp Phong đáng tuổi tổ tiên của họ, vì thế nên hắn không hề từ chối:
“Tùy theo hai người vậy! Nói trước là ta không thể làm bảo kê của hai người được đâu nhé!”
“Ha ha ha! Diệp Phong huynh, à, đại ca cứ nói đùa! Dù ngươi có làm bọn ta cũng không đồng ý, nếu cứ dựa vào người khác thì sao chúng ta có thể trở thành cường giả cơ chứ!”
Đúng là Diệp Phong nói đùa, nếu như Tiêu Đỉnh và Tiêu Lệ mong muốn có người bảo vệ thì chắc chắn sẽ không thể nào tạo được một dong binh đoàn lớn thế này từ hai bàn tay trắng. Cơ mà câu trả lời của hai người vẫn khiến Diệp Phong ấn tượng, xem ra tính cách của cả hai không khác gì Tiêu Viêm a.
“Đúng là huynh đệ của Tiêu Viêm tử, tính cách của ba người đều lì lợm như nhau a!”
“Ha ha ha!”
...................................
Sau khi trò chuyện một thời gian, Tiêu Viêm đã để ý đến một vấn đề lạ. Hắn liền hỏi hai người anh trai của mình:
“Thanh Lân đâu? Sao ta không hề thấy nàng!”
Nghe thấy Tiêu Viêm nhắc đến Thanh Lân, Tiêu Đỉnh và Tiêu Lệ nhìn nhau rồi thở dài cùng một lúc:
“Nàng ấy bị người ta bắt cóc rồi, vó vẻ như Song Đầu Hỏa Linh Xà cũng không thể bảo vệ nàng ta. Khi bọn ta đến nơi để điều tra thì phát hiện khắp nơi đều có dấu hiệu của chiến đấu kèm theo máu và vảy đầy trên mặt đất!”
“Cộc cộc....!”
Gõ ngón tay lên mặt bàn, Tiêu Viêm nhíu mày và nói:
“Đánh bại Song Đầu Hỏa Linh Xà? Người đó ít nhất cũng là Đấu Linh, sao lại có cường giả nào như thế lại ra tay với một cô bé chứ? Lại nói tiếp, dong binh đoàn Sa Chi bỗng nhiên xuất hiện cường giả sau khi Thanh Lân mất tích, chắc chắn cả hai có liên quan với nhau!”
“Chúng ta cũng đoán như thế nhưng không thể làm được gì...!”
“Được! Vậy thì đến tận tổng bộ của bọn Sa Chi để điều tra cho rõ, ta không tin bọn chúng không biết gì!”
Vừa quyết định xong, Tiêu Viêm đã đứng phốc dậy, hắn cũng không quên hỏi ý kiến của Hải Ba Đông lẫn Diệp Phong.
“Hai người có muốn tham gia không?”
“Được, ta cũng đang không có gì làm đây!”
Hải Ba Đông thì đồng ý, cơ mà Diệp Phong lại lắc đầu làm cho Tiêu Viêm hơi bất ngờ. Chỉ thấy Diệp Phong mở miệng chậm rãi:
“Ta không muốn tham gia vào chuyện này! Còn nữa, Tiêu Viêm à, ta biết lần trước ngươi gọi ta đến chỉ để kiểm tra xem ta có nói thật hay không, dù ta không đến thì ngươi cũng có cách chạy thoát, chỉ là phải bỏ đi dị hỏa mà thôi! Ta chỉ muốn nói thế này: Trừ khi có chuyện gì đó vô cùng quan trọng, nếu không thì đừng vội vàng dùng hai chiếc ngọc bội còn lại, ngươi nên biết rằng phải trải qua nguy hiểm thì mới có thể trưởng thành hiểu không?”
Hiểu được Diệp Phong chỉ muốn tốt ình, Tiêu Viêm gật đầu:
“Được! Ta hiểu mà!”
Lời nói vừa dứt, Tiêu Viêm cũng cất bước đi ra ngoài, theo sau hắn chính là Hải Ba Đông, cuối cùng là Tiêu Đỉnh và Tiêu Lệ, chỉ để lại Diệp Phong một mình trong đại sảnh. Đương nhiên là Tiêu Đỉnh không quên nhắc nhở:
“Đại ca Diệp Phong, ngươi cứ tự nhiên như ở nhà nhé, ta đã dặn dò thuộc hạ hết rồi, không cần khách sáo!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...