Tống Mạn Chi Thần Vương


Nhìn chằm chằm vào vách tường được tạo ra từ vô số lưỡi dao gió, Tiêu Viêm sợ đến mức mặt trắng bệt, miệng không ngừng hét lên:
“Oa A A A! Dừng lại a!”
Giống như lời cầu khẩn đã linh nghiệm, một ngọn lửa màu sâm bạch đột nhiên đốt ra từ bên trong cơ thể của hắn, thân thể của Tiêu Viêm cũng giống bị ghim cứng ngắc tại giữa không trung.
“Cmn, hắn ra tay như thế này thật quá ác đi!”
Còn chưa kịp vui mừng khi vừa thoát nạn, một giọng nói lạnh lùng, khàn khàn mang theo phần thở gấp vì mệt mỏi vang lên ngay sau lưng của hắn:
“Giao dị hỏa ra đây! Ta không cần biết ngươi là cường giả phương nào, bất quá đắc tội một Luyện Dược Sư lục phẩm không phải là một quyết định sáng suốt!”
Nghe thấy âm thanh này, Tiêu Viêm kìm lòng không được mà thở dài, đồng thời hắn cũng trao đổi với Dược Lão trong đầu:
“Sư phụ, có cơ hội nào không?”
“Có thể bảo vệ tính mạng, còn dị hỏa thì.....!”
Dược Lão cũng thở dài, giọng nói đầu sự bất đắc dĩ.
“Xem ra chờ đến khi đại ca đến thì mọi chuyện cũng đã xong rồi! Thôi thì ta đành phải bỏ dị hỏa mà giữ tánh mạng vậy!”
Vừa nghĩ như thế, Tiêu Viêm cũng vừa nâng Thanh Liên Tọa trên lòng bàn tay lên rồi dùng giọng nói ngập ngừng do mệt mỏi nói:
“Được rồi, ngươi thắng....!”
Còn chưa kịp nói hết câu, bỗng một bàn tay xuất hiện ngay không trung bắt lấy cánh tay này của Tiêu Viêm, một giọng nói quen thuộc với cả Tiêu Viêm lẫn người phía sau lưng hắn:

“Đã đoạt được rồi thì còn trả lại làm gì?”
“Ai???”
Giọng nói này vang lên quá thình lình rồi, cả hai người cũng không kịp suy nghĩ đấy là ai, nhất là người mang hắc bào, nàng ta lập tức sử dụng một đòn toàn lực nhắm vào bên cạnh của Tiêu Viêm.
“Ầm......!”
Đòn tấn công của Đấu Hoàng đâu thể nói theo lẽ thường, ngay khi nó vừa va vào mục tiêu thì đã tạo ra một cơn chấn động khủng khiếp khiến cho toàn bộ cát vàng xung quanh bay lên mù mịt che chắn mất tầm nhìn.
Trong đám cát vàng kia, Tiêu Viêm vẫn có thể chứng kiến diện mạo của người đang ở bên cạnh mình này, hắn bật thốt:
“Đại.....!”
Đúng, người đến chính là Diệp Phong, thấy Tiêu Viêm đang định nói tên mình, Diệp Phong vội che miệng hắn và nói khẽ:
“Suỵt, đi chỗ khác rồi nói!”
Vừa dứt lời, hắn lập tức dùng Thuấn Di rời xa khu vực này.
..........................................
Ngay khi hai người vừa đi, đám bụi mù do cát vàng tạo ra đã bị người mặc hắc bào đánh tan, chỉ là người này không có hành động gì mà vẫn nhìn chằm chằm vào vị trí Diệp Phong vừa đứng.
Chợt, một âm thanh thì thào nho nhỏ được phát ra từ miệng người này:
“Tại sao lại là ngươi??”

“Tông chủ Vân Vận! Thế nào rồi??”
Ngay vào lúc Vân Vận đang rối rắm, lại một người nữa bay đến phía sau nàng rồi lên tiếng kéo nàng ra khỏi những suy nghĩ kia.
Nhìn người này, Vân Vận lắc đầu bất đắc dĩ:
“Cổ Hà đại sư? Người này có cường giả hỗ trợ, ta không thể làm gì được!!!”
“Cái gì? Ngay cả tông chủ cũng bó tay sao?”
Cổ Hà bị câu trả lời của nàng hù đến mức kinh hô lên, phải biết rằng Vân Vận là người nằm trong mười vị cường giả mạnh nhất Đế Quốc này, cao thủ nào có thể khiến nàng bó tay như thế chứ?
.................................................. .......
Trong khi hai người kia còn đang nói chuyện, Diệp Phong đã mang Tiêu Viêm đi đến dãy núi cách nơi này rất xa rồi. Đặt chân lên dãy núi, Diệp Phong nhìn Tiêu Viêm và cười nói:
“Thoát khỏi nguy hiểm rồi nhé! Tiêu Viêm!”
Cơ mà Tiêu Viêm không hề có vẻ gì là vui cả, hắn dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn vào Diệp Phong rồi hỏi:
“Diệp Phong đại ca! Tuy ta rất cảm ơn ngươi vì chuyện này, nhưng mà ngươi có thể giải thích vì sao ngươi lại biết đến Phần Quyết không?”
Đối với thái độ này của Tiêu Viêm, Diệp Phong không có gì bất ngờ. Thử nghĩ xem nếu có người tự dưng biết rõ bí mật của ngươi thì ngươi có bình tĩnh để đối mặt với họ không cơ chứ? Nhìn Tiêu Viêm, Diệp Phong không trả lời rõ ràng mà chỉ nói:
“Ngươi nghi ngờ điều đó cũng là bình thường. Nhưng mà nếu ta nói ra chỉ có hại cho ngươi thôi, chờ thực lực của ngươi đến trình độ đủ cao thì tự dưng sẽ biết!”
Cách trả lời vô cùng quen thuộc trong tiểu thuyết mà Diệp Phong hay đọc, và quả thật nó cũng có tác dụng rất cao. Bằng chứng là Tiêu Viêm đã tin tưởng phần nào, thật sự thì Tiêu Viêm cũng từng nghĩ nếu Diệp Phong có ý đồ về Phần Quyết thì hắn đã cướp đi từ lâu rồi, sao lại giúp đỡ mình cơ chứ. Dù không đạt được đáp án như mình mong muốn, nhưng mà Tiêu Viêm cũng an tâm phần nào rồi.

Vào lúc này, Diệp Phong bỗng dưng mở miệng:
“Được rồi! Có lẽ ông cũng nên đi ra gặp ta rồi chứ?”
( Do quan hệ của Tiêu Viêm nên Diệp Phong gọi Dược Lão là ông được không nhỉ? Hay là “ngài”! Mọi người nhanh cho ý kiến để ta sửa nhanh nào  )
Lời của hắn vừa dứt, một âm thanh già nua đã đáp lại:
“Quả nhiên là ngươi đã phát hiện ra ta từ lâu rồi đúng không?!”
Vừa nói, Dược Lão vừa hiện ra ngay bên cạnh Tiêu Viêm và nhìn Diệp Phong bằng ánh mắt tò mò.
Đối mặt với ông, Diệp Phong dùng tay vuốt mũi cười:
“Ờ thì vào ngày ta rời đi mới biết thôi.... chã có gì đáng nói!”
“Còn không đáng nói? Biết bao kẻ chưa phát hiện ra ta nói gì đến ngươi còn nhận thức ta trước cả tên đệ tử này!”
Lời qua tiếng lại một chốc, Diệp Phong nhìn sắc trời rồi đề nghị:
“Hình như chúng ta quên mục tiêu chính rồi nhỉ?”
Nói xong, hắn lại liếc nhìn về Thanh Liên Tọa phía trên tay của Tiêu Viêm, đồng thời Dược Lão cũng sực nhớ đến việc này:
“đúng rồi! Tiêu Viêm, mau tìm chỗ an toàn để thôn phệ ( nuốt ) dị hỏa đã!”
.................................................. .......
Dù gì Diệp Phong cũng đã biết đến Phần Quyết, hai thầy trò Tần Chiến cũng không có ý định giấu giếm làm gì, thế là cả ba người bắt đầu đi bộ khắp dãy núi để rồi tìm được một sơn động do thiên nhiên hình thành, cũng có vẻ rất kín đáo, khó có thể bị phát hiện.
Thấy Tiêu Viêm và Dược Lão đã vừa ý sơn động này, Diệp Phong lên tiếng:

“Hai người vào đi thôi! Ta sẽ canh chừng ở ngoài này cho, dù sao có ta cũng chẳng có tác dụng gì lớn!”
Nghe Diệp Phong nói thế, Tiêu Viêm nhìn hắn rồi gật đầu cảm tạ, sau đó đi theo Dược Lão vào sâu bên trong hang động.
Hai người đã đi mất rồi, Diệp Phong không có chuyện gì làm thì lấy một chiếc ghế ra rồi ngồi ngay bên cạnh cửa sơn động.
..............................................
Vài giờ sau, khi hang động đang tỏa ra một nhiệt độ kinh khủng thì Dược Lão bỗng xuất hiện bên ngoài cửa động. Không nói không rằng, Diệp Phong lấy một chiếc ghế khác từ không gian của mình rồi đặt tên bên kia cửa động và nói:
“Dược Lão, ông ngồi đi! Mọi chuyện thế nào rồi?”
Ngồi xuồng chiếc ghế, trong lòng của Dược Lão vẫn chộn rộn không yên:
“Đến bước cuối cùng, tùy theo Tiêu Viêm thôi! Ta không thể giúp được gì nữa rồi!”
Nói xong, cả hai đều lâm vào trầm mặc, bởi vì họ biết dị hỏa khủng khiếp đến mức nào. Có thể Diệp Phong không xem nó là gì, nhưng đối với đẳng cấp của Tiêu Viêm thì đó là một quả bom cực kỳ khủng khiếp a. Dù Diệp Phong đã biết trước cốt truyện, nhưng ai dám nói rằng sự việc sẽ không có biến cố chứ? Thấy Dược Lão lộ rõ sự lo lắng, hắn không đành lòng nên mở lời an ủi:
“Dược Lão đừng lo, Tiêu Viêm không phải người bình thường, chắc chắn sẽ thành công thôi!”
“Mong là như thế!!”
..........................................
Có vẻ như sự lo lắng của Dược Lão đã được trả công xứng đáng. Sau một thời gian ngắn, một màn hào quang nóng rực kịch liệt bốc lên cao từ trong sơn động,khiến ọi người khó mà nhìn thấy bên trong đã phát sinh chuyện gì.
Chỉ là khi cảm nhận sự việc bên trong, khuôn mặt đang căng cứng của Dược Lão bỗng giãn ra rồi thay vào đó là một nụ cười:
“Thành công!!!”
Kết quả không hề khiến cho Diệp Phong bất ngờ, vào lần đầu gặp Tiêu Viêm, Diệp Phong đã giúp hắn mở rộng, củng cố kinh mạch một lần, điều đó làm cho tỷ lệ của thất bại của Tiêu Viêm chỉ chiếm chưa đến năm thành thôi. Đừng coi thường năm thành đó, nếu như Diệp Phong không làm việc đó thì tỷ lệ thành công của Tiêu Viêm chỉ có thể là ba thành, còn bảy thành còn lại là bị thiêu chết đấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui