Tống Mạn Chi Thần Vương


Đã mười lăm phút trôi qua từ trận chiến ban nãy, Mộc Lâm cũng đã khôi phục lại bình thường sau khi chịu tác dụng phụ của Bát Môn Độn Giáp. Không may cho cậu là vừa khỏe lại một chút đã phải chịu áp lực trước Diệp Phong đang nóng giận. Không chỉ cậu, mà những người còn lại đều đồng cảnh ngộ.
Nhìn đám học viên đang cuối đầu trước mặt mình này, Diệp Phong nói chậm rãi:
“Đầu tiên là dùng Huân Nhi để nhử ta ra bờ hồ, dùng tổng lực của những người mạnh nhất để đẩy ta vào nơi Mộc Lâm đã mai phục sẵn. Còn việc điên cuồng tấn công, sử dụng toàn bộ lái bài của các ngươi chỉ là để che mắt ta, mục đích chính là lúc Mộc Lâm rơi xuống hồ. Lợi dụng lúc ta phân tâm cứu Mộc Lâm, các ngươi lại dùng hết sức để cướp huy hiệu từ ta! Người hiểu ta đến mức độ đó để lập ra kế hoạch này chỉ có mình Mộc Lâm thôi, phải không?”
Không trả lời, Mộc Lâm chỉ gật đầu, cậu giống như đã đoán được cái gì sắp xảy ra với mình.
“Cốc!!!!”
Đúng như cậu nghĩ, Diệp Phong lập tức cốc đầu cậu một cái rõ to, lần này hắn ra tay rất nặng, hại Mộc Lâm phải ngồi co lại và ôm đầu không thôi.
“Ngu ngốc! Ngươi nghĩ thế nào mà lại sử dụng cách liều mạng như thế hả? Nếu không phải là ta thì ngươi đã chết từ lúc nãy rồi, hiểu không? Còn nữa, đừng bao giờ để ta biết ngươi dùng trò đánh cược mạng sống đó nữa, đấy là cách được sử dụng khi không có bất cứ cách nào cứu vãn tình hình chứ không phải là cách có thể sử dụng bừa bãi như thế!”
Thấy sư phụ mắng chửi sư huynh mình, Tần Chiến không đành lòng nên nhảy ra can thiệp:
“Sư phụ a! Sư huynh cũng đã biết lỗi rồi mà, vả lại chúng ta cũng có tham gia chuyện này nữa, sư phụ muốn mắng thì mắng hết chúng ta đi! Nhưng mà bảo chúng ta thắng ngài quả thật bất khả thi rồi, chúng ta đâu còn cách nào khác!”
Đúng là Tần Chiến lâu lâu mới nói ra một câu nói hay như trên, câu này vừa cầu xin cho Mộc Lâm, lại vừa nịnh nọt Diệp Phong mong làm cho hắn hạ hỏa. Cơ mà Diệp Phong làm sao có thể bị mấy lời nịnh nọt vụng về của Tần Chiến ảnh hưởng cơ chứ, nhìn nhị đệ tử của mình, Diệp Phong lại giơ tay lên.
“Cốc!!!”
“Ngươi nói đấy nhé! Vậy thì chịu chung cảnh ngộ với sư huynh ngươi đi!”
Lúc này, lại có thêm một người ngồi co lại dùng hai tay ôm đầu than đau như Mộc Lâm. Không ngờ mình nịnh nọt như thế mà còn bị thế này, Tần Chiến hối hận đến rơi nước mắt a.

Dạy bảo hai tên đệ tử xong, Diệp Phong cũng hạ hỏa một chút, hắn hướng về những người còn lại và nói:
“Được rồi! Các ngươi nhớ lấy bài học này! Bây giờ thì mau trình ra huy hiệu của mình cho ta xem nào!”
Hắn vừa dứt lời, tên nhị đệ tử vừa bị đánh giống như là uống thuốc kích thích bỗng đứng phốc dậy rồi xòe tay ra trước mặt Diệp Phong.
Ngay khi vừa nhìn thấy những gì có trong tay cậu, đa số những người còn lại đều giật mình, sau đó lại thở dài không thôi. Lý do chính là trong tay của Tần Chiến có tận hai cái huy hiệu lận. Lúc này, Tần Chiến ngước mặt nhìn Diệp Phong cười đắc ý:
“Sư phụ đâu có bảo rằng một người chỉ được lấy một cái, không được cho người khác đúng không? Ta đã lấy một cái cho sư huynh rồi đây!”
“Ặc!!!”
Vừa nghe thấy lời của cậu, Diệp Phong sững sờ, sau đó thì hắn cười khổ nói:
“Ờ thì xem như là hợp lệ!!!”
Diệp Phong đã đồng ý, Tần Chiến vội vàng kéo Mộc Lâm đứng lên rồi nhét chiếc huy hiệu vào lòng bàn tay sư huynh cậu.
“Đây là trả công cho sư huynh khi ngươi làm mồi nhử đấy! Không cần phải từ chối!”
-------------------------------
Nắm chiếc huy hiệu trên tay, Mộc Lâm nhìn Tần Chiến bằng ánh mắt cảm động:
“Tần Chiến!!”

Đáp trả lại ánh mắt này, Tần Chiến nói nhẹ:
“Sư huynh, không cần cảm ơn đâu!”
“Tần Chiến! Ngươi thật tốt!”
“Sư huynh.........!”
Bộp...
Cả hai người lao vào ôm nhau, mong dùng hơi ấm để cho đối phương thấy được tấm lòng của mình...
( Ặc ặc! Đùa tý thôi! ta chẳng có sở thích nổi da gà thế này )
.................................................. ........................
Thật ra thì Mộc Lâm cũng biết ơn Tần Chiến, chỉ là cách biểu hiện của cậu vẫn là cái gật đầu bình thường chứ không có gì đặc biệt, có vẻ cậu lại lạnh lùng thêm một chút rồi.
Sau hai người, những người còn lại cũng đều đưa ra huy hiệu của mình. Ngô Hạo, Hổ Gia đều có một cái chứng minh họ đã thông qua tuyển chọn.
Đương nhiên không chỉ có Tần Chiến mới ăn may giật được hai cái huy hiệu, mà Huân Nhi cũng như thế. Khi thấy hai chiếc huy hiệu trên tay nàng, Diệp Phong mỉm cười hỏi:
“Ngươi cũng có hai cái à? Vậy thì ngươi muốn đưa cái còn lại cho ai đây?”

Huân Nhi chợt hơi chần chờ một chút, sau đó nàng bỗng như quyết tâm điều gì đó mà ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt mong chờ nhìn Diệp Phong:
“Diệp Phong đạo sư! Ta có thể để dành chiếc huy hiệu này ột người không? Người ấy đã là học viên của học viện rồi, nhưng vì có công việc nên một năm nữa mới đến!”
Nghe thấy lời của nàng, Diệp Phong không trả lời mà bỗng bật cười.
“Ha ha ha!!!!”
Tiếng cười của hắn không nhỏ, để cho tất cả mọi người đều không hiểu lý do vì sao, đương nhiên là trừ Huân Nhi ra. Bị tiếng cười của Diệp Phong làm cho xấu hổ, nàng gắt giọng:
“Đại ca!!! ( Huân Nhi bất cẩn nói ra )!!”
Cảm thấy mình phản ứng hơi quá khiến cho thiếu nữ trước mặt thẹn thùng, Diệp Phong vội ngưng cười, ho khan một cái rồi trả lời dứt khoát:
“Không được!!!!”
“Làm ơn đi đạo sư! Người này có thiên phú hơn cả ta, vả lại hắn cũng rất thông minh, nếu mà có tham gia tuyển chọn thì vẫn sẽ đậu thôi!”
Lần này, Huân Nhi cầu xin Diệp Phong chỉ vì Tiêu Viêm, có thể nói rằng một người có địa vị như nàng mà phải van xin giúp người khác là chuyện không thể nào, vậy mà nàng lại van xin vì Tiêu Viêm. Chỉ là dù Huân Nhi nói thế nào, Diệp Phong cũng vẫn chỉ ột đáp án:
“Không được!! Ta biết ngươi đang nói đến Tiêu Viêm, hắn có tài năng rất lớn! Nhưng dù tài năng cỡ nào đi nữa mà không tham gia tuyển chọn thì sẽ không thể nào thông qua!”
Thấy Huân Nhi có vẻ buồn, Diệp Phong cũng không đành đả kích cô em vợ kết nghĩa tương lai này:
“Đừng lo! Ta có thể đoán được, dù sau này Tiêu Viêm đến đây thì sẽ có thành tựu rất cao, không thua gì các ngươi đâu! Hắn cũng không phải là loại người thích nhận ân huệ của người khác, ngươi hiểu mà! Hay là ngươi không tin hắn?”
Lời của Diệp Phong như hồi chuông đánh thức Huân Nhi khỏi sự buồn bã, nghĩ đến những lời Diệp Phong vừa nói, Huân Nhi cảm thấy có lỗi với Tiêu Viêm ở trong lòng. Ngập ngừng một vài giây, nàng mở miệng:
“Vậy được rồi! Ta sẽ không yêu cầu nữa! Vậy thì chiếc huy hiệu này là dành cho Tiêu Ngọc tỷ tỷ!”

Ngay từ đầu, đám người Tiêu Ngọc, Tiêu Ninh và Tiêu Mỵ đã đoán ra người mà Huân Nhi muốn nhường cho chiếc huy hiệu là ai rồi, chỉ là họ không ngờ Diệp Phong lại từ tối thẳng thừng mất. Không ai nghĩ Diệp Phong ngốc, không đoán được đó là người quen mình mà đều nghĩ hắn công tư phân minh.
Tiếp theo, khi Huân Nhi đưa chiếc huy hiệu cho Tiêu Ngọc, chính bản thân nàng cũng không ngờ biểu muội ( em họ ) của nàng lại chọn mình. Nhìn chiếc huy hiệu đang được Huân Nhi giơ lên trước mặt, Tiêu Ngọc lắp bắp:
“Huân Nhi! Thế này có được không? Ta cũng đâu bỏ ra công sức gì đâu? Hay là đưa cho Tiêu Ninh đi!”
Nghe thấy nàng nói thế, Tiêu Ninh rất cảm động, nhưng hắn cũng không muốn nhận cho lắm, một phần là vì hắn còn có nổi ám ảnh với Diệp Phong.
“Không được đâu tỷ à! Tốt nhất là ngươi nên nhận đi, hoặc là đưa cho Tiêu Mỵ ấy!”
“Không...Không, Tiêu Ninh biểu ca có thiên phú tốt hơn ta, ngươi nên lấy nó đi!”
Nhìn ba người đùn đẩy quà tặng của mình, ai cũng sẽ cảm thấy bực bội chứ nói gì đến Huân Nhi, nàng lập tức nắm lấy tay của Tiêu Ngọc rồi nhét chiếc huy hiệu vào lòng bàn tay đấy.
“Ta đã cho ngươi rồi, ngươi muốn đưa ai thì tùy, ta không quan tâm!!!”
Vừa dứt lời, Huân Nhi liền quay lưng bỏ đi về phía Diệp Phong, để lại cho ba người bàn bạc, à quên, còn có người thứ tư nằm trong danh sách bàn bạc chính là Tuyết Nỵ, bạn thân của Tiêu Ngọc.
..................................................
Nêu ý kiến, tranh cãi, khen ngợi lẫn nhau, cuối cùng bốn người cũng đã chọn ra người sẽ vào lớp đặc biệt, và người đó chính là Tiêu Ninh. Đơn giản là vì thiên phú của hắn hơn Tiêu Ngọc và hai người còn lại một chút, chỉ vì tuổi nhỏ hơn nên không mạnh bằng mà thôi. Vừa nhận được chiếc huy hiệu vào tay, hắn không quên cảm ơn ba người kia rồi lại tập hợp trước mặt Diệp Phong.
Nhìn bóng lưng của Tiêu Ninh, Tiêu Ngọc nói:
“Xin lỗi hai người, nhưng hắn là đệ đệ của ta!”
Tuyết Ny: “Ta hiểu, nếu ta là ngươi thì cũng sẽ làm như thế!”
Tiêu Mỵ: “Biểu ca mạnh hơn ta nhiều, là hắn thì không có vấn đề gì!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui