Tống Mạn Chi Thần Vương


“phó viện trưởng Hổ Kiền?”
Còn đang bận rộn xem xét hồ sơ của những học viên mới năm nay, một giọng nói lạ lẫm bỗng vang lên bên tai Hổ Kiền khiến cho cả người ông căng cứng:
“Ai mà có thể đến gần ta trong khi ta không hề hay biết?”
Ngẩng đầu lên, Hổ Kiền bắt gặp một gương mặt trẻ tuổi đẹp trai có một không hai, ông có thể cảm thấy được một loại khí chất thần bí toát ra từ người thanh niên kia:
“Ngươi là ai? Có việc gì?”
Vừa nói, ông vừa vận đấu khí lên một cách âm thầm đề phòng người đến là kẻ địch, chỉ là ngay sau đó, cả người ông bỗng thả lỏng. Đó là khi người thanh niên kia móc ra một tấm lệnh bài từ trong người và nói:
“Ta là Diệp Phong! Không biết Phó viện trưởng có nhận ra cái này?”
Vừa chứng kiến tấm lệnh bài này, Hổ Kiền biểu hiện giống như là gặp ma, ông vội vàng rời khỏi chiếc ghế đang ngồi đi đến trước mặt Diệp Phong khom người:
“Trưởng lão nội viện! Ngài cần ta giúp chuyện gì?”
Tuy Hồ Kiền không nhận ra thân phận của mình, nhưng biểu hiện của ông đã làm cho Diệp Phong rất hài lòng, hắn nói:
“Phó viện trưởng không cần hạ mình đến thế, nói chuyện tự nhiên với ta là được rồi!”
Thật ra thì thân phận của hai người có thể tính là ngang nhau, nhưng mà Hổ Kiền biết rõ sự chênh lệch của nội viện và ngoại viện là thế nào nên đâu dám có hành vi thất lễ với Diệp Phong. Mãi đến khi Diệp Phong nói ra những lời ấy, ông mới thở phào một hơi rồi hỏi lại:

“Không biết trưởng lão cần ta làm việc gì?”
Nở nụ cười thần bí, Diệp Phong cười hỏi:
“Không biết phó viện trưởng cảm thấy học viên của học viện ta thế nào?”
Hổ Kiền: “Đều là thiên tài hiếm có!”
Diệp Phong: “Thế còn những người hơn cả thiên tài thì sao?”
Hổ Kiền: “Yêu nghiệt, khó mà tính toán!”
Diệp Phong: “Vậy phó viện trưởng có nghĩ đến việc chọn lọc ra các yêu nghiệt kia, dành thời gian để dạy bảo đúng trình độ của bọn họ không?”
Hổ Kiền: “Ý của trưởng lão là......!”
Diệp Phong nở nụ cười nói:
“Là thế này.... ( lượt bỏ mười vạn chữ )
.................................................. ..
Tối hôm ấy, sau khi đã báo danh cho hai người đệ tử của mình và bàn bạc một số ít việc với Phó viện trưởng Hổ Kiền, Diệp Phong dẫn Mộc Lâm và Tần Chiến về nơi ở của mình.

Nhìn hai tên đệ tử đang ngồi trước mặt, Diệp Phong mở miệng:
“Cấp độ của các ngươi hiện giờ có thể sử dụng vũ khí rồi, nói đi, các ngươi thích loại vũ khí nào? Bao tay, kiếm, đao, côn, thương......?”
Nghe Diệp Phong hỏi như vậy, Tần Chiến và Mộc Lâm đều nhìn nhau. Sau đó cả hai lâm vào suy tư tìm món vũ khí thích hợp ình.
Mãi đến tận vài phút sau, Mộc Lâm là người đầu tiên quyết định:
“Đệ tử đã quen sử dụng tay không rồi, nếu được thì sư phụ chỉ cần cho đệ tử một đôi bao tay thôi!”
Cậu vừa dứt lời, Tần Chiến cũng nói ra ý kiến của mình:
“Tuy đấu kỹ trong công pháp của đệ tử có nhiều loại, nhưng đệ tử vẫn thích côn hơn! Chỉ cần nó cứng rắn, hơi nặng một chút là được!”
Thấy câu trả lời của cả hai không ngoài dự đoán của mình, Diệp Phong gật đầu rồi đứng dậy đi về căn phòng phía trong. Trước khi đi, hắn không quên dặn dò:
“Ngồi đó chờ ta một chút!”
............................................
Ở phía ngoài, Tần Chiến và Mộc Lâm không biết chuyện gì xảy ra trong căn phòng đó, chỉ cảm thấy không khí tỏa ra từ căn phòng lúc nóng lúc lạnh, âm thanh “Bang Bang” vang lên thường xuyên giống như là Diệp Phong đang rèn vũ khí.
Nói chính xác hơn, Diệp Phong đang luyện khí, nguyên liệu có thể được tìm trong hệ thống, Diệp Phong cũng chẳng cần phải đi đâu xa. Hiện giờ điểm tích lũy của hắn khá là eo hẹp, nếu không thì đã mua đại cho hai tên đệ tử này một món vũ khí thích hợp rồi, cần gì phải cực khổ luyện khí thế này cơ chứ.

Nửa giờ sau, cánh cửa vốn vẫn đóng chặt bỗng mở ra, dưới ánh mắt của Tần Chiến và Mộc Lâm, Diệp Phong đi lại ngồi vào vị trí vừa nãy của mình. Đầu tiên, hắn lấy ra một đôi găng tay màu trắng như tuyết rồi ném cho Mộc Lâm, miệng thì giải thích:
“Đây gọi là Cực Băng Quyền Sáo, được làm từ Băng Tằm Vạn Năm cùng với một số tài liệu khác. Đừng nhìn nó như thế mà đoán nó mềm mại, thật ra dù cho ngươi có dùng binh khí bén nhất học viện này cũng không làm nó đứt một sợi tơ nữa là! Đeo nói vào đi!”
Ngay từ lúc thấy đôi găng tay này, Mộc Lâm đã yêu thích không buông tay được rồi, đến khi Diệp Phong giải thích về nó, cậu càng không nỡ đeo nó vào. Nhưng mà Diệp Phong đã yêu cầu, Mộc Lâm cũng không thể không nghe, vừa đeo từ từ cặp găng tay này lên tay, cậu vừa chờ mong xem nó có công dụng mạnh thế nào.
Rất nhanh, sự bất phàm của Cực Băng Quyền Sáo đã hiện ra. Khi Mộc Lâm vừa đeo nó lên, cậu lập tức vận công để kiểm tra, ngay lúc đó, cặp quyền sáo này bỗng hòa tan vào làn da của cậu, nhìn bề ngoài thì giống như Mộc Lâm không hề đeo cái gì vậy. Nếu không phải cảm nhận được sự lạnh lẽo từ tay mình, Mộc Lâm cũng sẽ tưởng rằng cặp găng tay đã bốc hơi rồi.
Ấn bàn tay xuống sàn nhà, lấy tay cậu làm tâm, toàn bộ bề mặt của sàn nhà nằm trong bán kính nửa mét đều bị đóng băng. Điều quan trọng là Mộc Lâm chỉ vận công một ít mà thôi đấy, chứ không phải toàn lực, theo cậu tính toán, găng tay này đã gia tăng sức mạnh của cậu lên một thành ( 10% ). Sau khi thấy công dụng siêu phàm của đôi găng tay, Mộc Lâm vui sướng đến mức cười mỉm ( Tính cách của Mộc Lâm đã thay đổi thành rất lạnh lùng, cười mỉm là rất hiếm ), ngay lúc cậu ngẩng đầu định nói với Diệp Phong thì sư phụ cậu đã dội cho cậu một gáo nước lạnh:
“Chỉ có một thành? Xem ra ngươi vẫn còn quá yếu, không thể sử dụng hết công dụng của nó....!”
Câu nói này vang lên khiến cho toàn bộ sự vui vẻ của Mộc Lâm biến mất tăm, thay vào đó là cảm giác xấu hổ khi phụ kỳ vọng của sư phụ dành ình.
Ở bên cạnh, Tần Chiến nhìn thấy vũ khí mà Diệp Phong tặng cho sư huynh thì bắt đầu nôn nóng rồi, cậu nhịn không được mà thúc giục:
“Sư phụ, còn của đệ tử đâu??? Hà hà!”
Trừng mặt nhìn cậu một cái, Diệp Phong mắng:
“Làm gì mà hối thúc vậy? Ngươi không thể kiên nhẫn chút à?”
Mắng thì mắng, Diệp Phong vẫn móc ra một chiếc nhẫn trữ vật đưa cho Tần Chiến:
“May là ta tính trước ngươi! Tự mình xem đi!”
“Tạ ơn sư phụ!!”

Vội vàng nói cảm ơn, Tần Chiến nhanh chóng nhận chủ với chiếc nhẫn này, vừa đưa tinh thần vào trong đó để quan sát vũ khí mới của mình, sắc mặt của cậu bỗng biến thành đau khổ vô cùng. Níu kéo ống tay áo của Diệp Phong, Tần Chiến mếu máo:
“Sư phụ a! Ngài đưa cho sư huynh chiếc găng tay lợi hại như thế thì sao lại chỉ cho ta một cây trường côn sắt thô đen hôi thế kia!”
“Cốc!” Diệp Phong cốc đầu Tần Chiến một phát rõ to.
Diệp Phong: “Ngươi nhìn kỹ trong không gian đó đi xem ta có thiên vị ai không?”
Bị gõ u đầu, Tần Chiến cố nhìn lại chi tiết hơn một lần nữa. Lần này, cậu đã phát hiện một điều đặc biệt, đó là không gian trong chiếc nhẫn đã được chia thành nhiều tầng, nhịn không được lòng chờ mong, cậu nhanh chóng quan sát sâu vào các tầng đó.
Sau khi nhìn qua càng nhiều tầng, Tần Chiến càng ngày càng thất vọng vì tầng nào cũng vẫn chỉ là thanh côn sắt đen hôi kia. Thế nhưng cậu không dám nói gì vì sợ Diệp Phong cốc đầu mà chỉ có thể tiếp tục xem xét sang các tầng khác. Cuối cùng, ông trời, à không, phải nói là Diệp Phong đã không phụ lòng cậu, ở tầng thứ mười, cậu đã thấy thứ mà mình ước mong nhất. Dưới sự cảm ứng của cậu, một thanh trường côn màu vàng kim, trên bề mặt của nó còn được khắc hình những con rồng sinh động giống như thật đang tỏa ra ánh sáng chói lóa. Chỉ là khi cậu định lấy nó ra thì đã gặp vấn đề, đó là dù cậu dùng cách nào đi nữa, thanh trường côn kia vẫn không hề nhúc nhích. Ngẩng đầu nhìn về Diệp Phong bằng ánh mắt đáng thương, Tần Chiến nức nở:
“Sư phụ a! Ngài nỡ lòng chỉ để ta nhìn chứ không thể sử dụng à?”
Thấy Tần Chiến đau khổ như thế, Diệp Phong cười trêu chọc:
“Giỏi thì lấy nó ra đi! Ngươi thấy chín thanh trường côn đầu tiên không? Tất cả chúng đều có sức nặng tăng dần đấy, hiện giờ ngươi chỉ có thể sử dụng được thanh trường côn ở tầng một thôi. Chỉ khi nào thanh trường côn ở tầng một hỏng, ngươi mới có thể sử dụng thanh ở tầng hai. Cứ như thế đến khi nào ngươi có thể cầm được thanh Kim Long Trường Côn thì thôi. À, nói trước nhé, thanh côn đó nặng mười vạn tám ngàn cân đấy, đừng có cố mà nhúc nhích kẻo nó lại đè ngược lại ngươi!”
“Mười....mười... vạn.... tám.... ngàn.... cân......?!”
Vừa nghe thấy khối lượng khủng khiếp này, Tần Chiến thật sự muốn té xỉu ngay và luôn. Biết bao giờ cậu mới có thể sử dụng nó chứ???
Bên kia, tuy không bày tỏ thái độ gì, nhưng khi thấy sư đệ chịu uất ức như thế, trong mắt của Mộc Lâm vẫn hiện lên ý cười vui vẻ.
Lúc này, Diệp Phong đã giải quyết chuyện vũ khí của hai người xong thì bắt đầu xua đuổi:
“Hai người các ngươi về phòng đi! Nhớ nghỉ ngơi thật tốt, vì các ngày sau sẽ có chuyện rất vui đấy! Hà hà hà!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận