Tống Mạn Chi Thần Vương


Nếu biết trước sự việc sẽ diễn ra như thế, có lẽ Tần Chiến đã chọn chết ở Diễm Sư Tông cho rồi, sao lại phải ôm hy vọng vào Diệp Phong để rồi thất vọng như thế này. Bị Mộc Lâm hành hạ đến mức từng khúc xương đều bị đánh nát, nội tạng cũng không có phần nào còn nguyên vẹn, trong lòng Tần Chiến chỉ còn nỗi căm hận.
Đến cuối cùng, cậu cũng không thể chống lại cơn đau đớn mà lựa chọn ngất đi, trước khi ngất, cậu đã thề rằng sẽ bắt Diệp Phong trả giả về tất cả những việc này.
......................................
Không biết bao lâu sau, ý thức lại trở về thân thể của Tần Chiến một lần nữa, lần này, cậu cảm giác được trừ đầu ra, cả thân thể mình đang được ngâm trong một loại dung dịch nào đó, chỉ biết rằng loại dung dịch này khiến cho cậu cảm thấy vô cùng thoải mái, đến mức nổi đau bị gãy xương cũng bị làm dịu đi.
“Tập trung tinh thần, hấp thu toàn bộ dược lực ( hiệu lực của thuốc ) vào trong người để trị thương đi!”
Giọng nói này vừa vang lên khiến cho Tần Chiến nhảy dựng. Xém một chút nữa là cậu đã mở miệng ra mắng chửi rồi, nhưng may mắn là cơn đau từ khắp nơi trên cơ thể đã khiến cậu bình tĩnh lại một chút. Bởi vì giọng nói kia chính là người mà Tần Chiến căm hận, Diệp Phong, chỉ là lúc này, không biết cậu có găp ảo giác hay không mà lại cảm thấy sự quan tâm từ trong lời nói đó. Nghĩ nhiều quá mệt, cơ thể bất động, Tần Chiến không còn cách nào khác ngoài làm theo lời Diệp Phong.
Nhưng lúc này, chuyện bất ngờ đã xảy ra, khi cậu định sử dụng công pháp mà mình đạt được từ kỳ ngộ, cậu mới phát hiện ra bản công pháp đã bị sửa đổi từ lúc nào. Vào ban đầu, Tần Chiến đã nhận ra công pháp mình có là bản thiếu, chỉ là cậu không biết chính xác đó là lỗi gì. Mãi đến sau khi quan sát bản công pháp đầy đủ này, Tần Chiến mới nhận ra bản công pháp mình tu luyện là rách nát đến mức nào, vậy mà cậu còn cho rằng nó là vô địch thiên hạ, xem ra cậu quả là ếch ngồi đáy giếng mà.
Nhưng tại sao bản công pháp đầy đủ này lại xuất hiện trong đầu cậu? Đáp án chỉ có thể là Diệp Phong đã làm, nghĩ đến điều này, hận ý của Tần Chiến dành cho Diệp Phong cũng dần dần giảm xuống. Thử tu luyện theo công pháp để hấp thu dược lực trong dung dịch, Tần Chiến đã nhận ra những biến đổi trong cơ thể mình. Theo số lượng dược lực được cậu hấp thụ ngày càng nhiều, thương thế của cậu càng ngày càng hồi phục nhanh, không chỉ thế, cơ thể của cậu càng ngày càng cứng cáp, công lực cũng tăng trưởng theo tỷ lệ thuận. Nhận ra các biến đổi này, Tần Chiến cũng đã hiểu được Diệp Phong làm như thế cũng vì muốn tốt ình, thế nhưng cậu không hiểu vì sao Diệp Phong không nói trước để cậu khỏi phải chịu đả kích tinh thần như lúc nãy.
Tuy tập trung tinh thần hấp thu dược lực, nhưng Tần Chiến vẫn còn có thể nghe thấy cuộc đối thoại của Diệp Phong và Mộc Lâm ở bên ngoài.
Diệp Phong: “Mộc Lâm, ngươi có cảm thấy khó chịu vì ta chủ động nhận Tần Chiến làm đệ tử không?”
Mộc Lâm: “Đệ tử không dám! Ngài thu nhận sư đệ chứng tỏ sư đệ có tư chất hơn người, đệ tử là người bình thường sao dám so sánh với đệ ấy!”
Diệp Phong: “Xì, còn nói là không có! Ta biết ngươi cũng có chút bất mãn, nhưng đừng quá coi thường mình. Tuy tư chất của ngươi không bằng Tần Chiến, nhưng ngươi có giác quan thứ sáu, thứ mà Tần Chiến khó mà có được, ý chí của ngươi lại càng mạnh hơn Tần Chiến nhiều, chưa kể đến sự bình tĩnh trước mọi tình huống của ngươi, điều đó sẽ giúp ngươi rất nhiều khi chiến đấu!”

Sau khi dừng một chút, âm thanh của Diệp Phong lại vang lên: “Trong khi đó, Tần Chiến có một thể chất thiên về chiến đấu chứ không phải có tốc độ tu luyện siêu tốc như các thiên tài khác, suy nghĩ của hắn còn đơn giản, nóng nảy. Nếu so sánh toàn bộ thì ta cảm thấy ngươi hơn Tần Chiến một chút. Vì vậy nên đừng có tự ti quá, cứ tự tin vào bản thân, ta tin tưởng ngươi...!”
Đây là lần đầu tiên Diệp Phong nói những lời đó với Mộc Lâm, khiến cho cậu vui mừng khôn xiết, tiếc là vẻ mặt lạnh lùng của cậu không hề biểu hiện ra quá nhiều mà chỉ có một nụ cười nhẹ mà thôi. Niềm vui nguôi ngoa, Mộc Lâm bỗng nghĩ đến một vấn đề:
“Sư phụ, ngài nói thể chất của sư đệ thiên về chiến đấu, vậy đó là thể chất như nào?”
Diệp Phong: “À! Đó là Đấu Chiến Thần Thể a! Nói về tốc độ tu luyện thì nó chỉ hơn người bình thường một chút, điểm nổi bật của thể chất này chính là chiến đầu. Thời gian chiến đấu càng kéo dài thì sức mạnh của họ sẽ ngày càng tăng, có thể giết được người hơn mình đến vài cấp. Không chỉ thế, các vết thương của họ sẽ lành rất nhanh sau trận chiến, và thực lực của họ cũng sẽ đột phá sau khi chiến đấu xong, vết thương càng nặng thì thực lực tiến triển càng nhiều!”
Mộc Lâm: “Càng chiến càng mạnh? Vậy chẳng phải họ là vô địch sao?”
“Binh!” Diệp Phong cốc đầu Mộc Lâm một phát rõ to.
“Trên đời không có ai là vô địch. Chỉ có thằng ngu mới để bọn họ kéo dài, để chiến thắng thể chất này, chúng ta chỉ cần tìm cách đánh bại họ càng sớm càng tốt là được, tốt nhất là đừng giấu thực lực làm gì cho khổ! Hơn nữa ngươi đừng có đề cao người khác quá như thế, phải tự tin lên. Bản thân ngươi có giác quan thứ sáu, phương diện phòng thủ là điểm mạnh nhất của ngươi, nếu biết vận dụng vào tấn công thì sẽ không ngán bất cứ ai đâu, dù có là Đấu Chiến Thần Thể đi nữa.”
“Vâng ạ!”
“Ầm!!!!”
Diệp Phong: “Xem ra thực lực Tần Chiến sắp tăng lên, để xem hắn sẽ đạt đến mức độ nào!”
Vừa nói xong, cả hai thầy trò bắt đầu im lặng mà nhìn Tần Chiến đang ngồi trong thùng dược thủy do Diệp Phong bào chế. Vào lúc này, màu nước càng ngày càng nhạt, đấy chính là do Tần Chiến đang hút dược liệu trong nó. Theo cùng việc này, thực lực của Tần Chiến cũng bắt đầu tăng trưởng bằng tốc độ chóng mặt.
Từ một kẻ đã bị phế hết công lực, thực lực của Tần Chiến tăng dần dần lên nhất đoạn đấu khí, nhị đoạn, tam đoạn,....bát đoạn đấu khí. Không có dấu hiệu dừng lại, thực lực cậu tiếp tục tăng lên cửu đoạn đấu khí, sau đó lại chọc thủng tấm màng ngăn cách để trở thành đấu giả mà không tốn chút sức nào. Đấu Giả nhất tinh, nhị tinh, tam tinh,.........cửu tinh..... Đến cảnh giới này, Tần Chiến mới chịu dừng lại. Xem xét kết quả, Diệp Phong không thất vọng hay vui mừng mà chỉ nói:
“Cũng tàm tạm!”

Nếu để cho các cường giả của đại lục Đấu Khí biết được Diệp Phong gọi một người tăng cấp một lược từ người bình thường đến Đấu Giả cửu tinh là tàm tạm thì có bao nhiêu người chửi hắn xối đầu nhỉ?
“Ầm!!!!”
Một quầng sáng màu vàng kim bỗng bộc phát từ thân thể của Tần Chiến khiến cho cả thùng gỗ nổ tung thành từng mảnh. Đứng ở vị trí trung tâm, Tần Chiến đã cảm nhận được sự tiến bộ của mình. Niềm vui đến quá nhanh làm cho cậu không biết phản ứng thể nào cho đúng, đến khi nhìn thấy Diệp Phong, Tần Chiến quỳ phịch xuống đất dập đầu.
“Công ơn của sư phụ, đệ tử không biết khi nào mới báo đáp hết! Vậy mà đệ tử còn trách lầm sư phụ, xin sư phụ trừng phạt!”
Chỉ là Tần Chiến đã quên chú ý một điều, cậu đang trần truồng a. Diệp Phong không thể không ném một bộ quần áo cho cậu rồi cằn nhằn:
“Mặt quần áo dùm ta cái! Ngươi không biết ngượng à?”
“Ách! Xin lỗi sư phụ, ta quên mất!”
Được Diệp Phong nhắc nhở, Tần Chiến mới để ý tới tình trạng xấu hổ của mình, cậu vội vàng quay người để mặt quần áo, sau đó lại định tiếp tục quỳ xuống. Nhưng mà lần này, Diệp Phong đã có chuẩn bị trước nên cậu không thể nào quỳ được, cứ đầu gối của cậu đã bị đông cứng vậy. Lúc này, Diệp Phong dặn dò:
“Nói trước, ta không thích việc người nào hay quỳ xuống trước mặt ta đâu, đừng có hở cái là quỳ, ngứa mắt lắm! Được rồi, chuyện của ngươi cũng đã xong, chúng ta nên ra phòng khách rồi nói tiếp!”
................................
Một lát sau, ba người đều đã ngồi ở phòng khách, nói chính xác hơn thì chỉ có Diệp Phong là ngồi, còn hai người đệ tử kia vẫn đứng ở trước mặt hắn. Cũng lười gọi hai tên này ngồi xuống, Diệp Phong mở miệng:
“Tần Chiến à, lúc này có lẽ ngươi đã nghe hết ta và sư huynh của ngươi nói gì rồi phải không? Bây giờ ngươi muốn biết điều gì cứ hỏi đi!”

Tần Chiến: “Đệ tử đã hiểu vì sao sư phụ lại đối xử với đệ tử như lúc nãy, chỉ là không hiểu sao ngài lại không báo trước để đệ tử không cần hiểu lầm như thế?”
Diệp Phong: “Ngốc, do thể chất nên thực lực của ngươi tăng trưởng tùy theo độ nặng nhẹ của vết thương trong chiến đấu, nếu ta nói trước thì ý thức của ngươi làm gì quy các vết thương này là do chiến đấu hoặc ngoài ý muốn cơ chứ! Cũng vì thế mà bỏ đi cái ý tưởng tự gây thương tích cho bản thân để tăng thực lực cho ta, đừng tưởng ta không biết ngươi nghĩ gì!”
“Ha ha ha!”
Không ngờ ý nghĩ ngu ngốc của mình cũng bị Diệp Phong nhìn ra, Tần Chiến không biết nói gì để bào chữa mà chỉ có cách cười ngượng ngùng. Đến lúc này, cậu cũng không còn gì để hỏi nữa rồi, cả ba bắt đầu lâm vào trầm mặc. Đột nhiên, Diệp Phong nhớ đến một vấn đề hắn chưa nhắc nhở Tần Chiến:
“Này, ta nói trước! Bản công pháp ta đưa cho người là Hỏa Vân Chiến Quyết, cũng chính là bản đầy đủ của công pháp phần công pháp ngươi đạt được từ viên ngọc kia, trong đấy cũng chứa cả chiến kỹ dành riêng cho ngươi. Bây giờ, ta sẽ giải thích cho ngươi rõ một số chỗ:
Hiện giờ, ngươi không còn tu luyện đấu khí nữa mà là chiến khí, nhưng ngươi vẫn có thể dùng cấp độ của đại lục này để tính toán thực lực của mình.
Khi chiến đấu, một ngọn lửa tên là Chiến Hỏa sẽ bao bọc hai mắt và trán của ngươi, nó sẽ không ngừng cháy lớn lên, theo cùng đó chính là thực lực của ngươi cũng sẽ tăng lên theo nó. Chỉ là sau khi chiến đấu, thực lực của ngươi sẽ trở về mức ban đầu. Nghe rất bá đạo đúng không? Nhưng nên nhớ, ngọn lửa ấy là biểu tượng cho sức mạnh của ngươi, nếu nó bị tắt khi đang chiến đấu thì hậu quả sẽ rất khủng khiếp, đừng trách ta không nói trước.”
Quả thật khi Tần Chiến nghe thấy công dụng của công pháp này thì hai mắt cậu đã sáng hẳn lên, nhưng khi nghe Diệp Phong cảnh cáo về vấn đề của ngọn lửa Chiến Hỏa, nhìn thấy sự nghiêm túc trên mặt sư phụ mình, Tần Chiến cũng thấy sợ hãi. Không cần nghĩ cũng biết, ngọn lửa mà tắt chứng tỏ cậu mất sức mạnh tạm thời, còn hậu quả sau đó là thế nào thì chưa rõ. Chỉ biết rằng đang chiến đấu mà mất sức mạnh thì khác gì chết cơ chứ? Vậy cũng đủ để cho cậu đề phòng rồi.
Thấy sự lo lắng trên mặt của Tần Chiến, Diệp Phong đành an ủi cậu một chút:
“Đừng quá lo, nếu ta không nói thì không ai biết bí mật đó đâu, nhưng ngươi cũng cần chú ý một chút, lỡ tên nào đánh bậy đánh bạ rồi lại dập tắt Chiến Hỏa thì ngươi chết chắc!”
Nói đến đây là đủ rồi, trời đã sắp về chiều, Diệp Phong cũng không muốn qua đêm ở giữa nơi hoang vắng này. Hắn đứng dậy, dặn dò hai tên đệ tử một câu rồi đi ra ngoài:
“Chuẩn bị đi, để ta đi gọi hai sư mẫu của các ngươi, sau đó chúng ta sẽ xuất phát đến thẳng học viện Già Nam. Từ giờ, các ngươi sẽ học tập tại đó.”
............................................
Khi còn ở trong sơn mạch ma thú, Mang Thiên Xích từng cho Diệp Phong một phần bản đồ chỉ dẫn đến học viện Già Nam cùng một món tín vật. Nhờ vào chúng, Diệp Phong có thể đi một mạch đến thẳng học viện Già Nam. Trên đường đi, bọn họ có đi ngang qua Hác Giáp Vực, chỉ là Diệp Phong không có hứng ghé thăm, trong khi Nhã Phi cũng ghét cái nơi người ăn thịt người này, vậy là cả năm người không hề dừng lại mà tiến thẳng một mạch đến trung tâm của đại lục, học viện Già Nam.
Chỉ là lần này Diệp Phong đoán sai, học viện cách bọn họ khá xa, do mang theo nhiều người lại không thể dùng tốc độ quá nhanh ( Mộc Lâm và Tần Chiến không thích ứng được) nên hắn phải tiêu tốn một ngày mới đến được mục tiêu.

Đợi đến khi Diệp Phong nhìn thấy được thành Già Nam thì đã là buổi chiều của ngày hôm sau. Chứng kiến tòa thành thị khổng lồ dưới màn sương, Nhã Phi và Phỉ Phỉ xuýt xoa không thôi.
“Thật lớn a!”
“Nhìn từ tận trên à cũng không thể thấy được biên giới của thành thị này, đây là tòa thành lớn nhất mà ta gặp đấy!”
“Ừm, ta cũng thế!”
Còn học viện Già Nam, muốn tìm thấy nó không khó, ở trung tâm của tòa thành thị khổng lồ chính là một kiến trúc to lớn vượt xa với những kiến trúc xung quanh, khỏi cần nghĩ cũng biết đó là học viện rồi. Bay thẳng một mạch đến trước cửa học viện, Diệp Phong bắt đầu đáp xuống rồi cả năm người cùng nhìn về tấm bảng đầy khí thế ở trên đầu:
“Học viện Già Nam!”
Khi nhìn thấy nhóm người của Diệp Phong, những người gác cổng có thực lực đều là Đại Đấu Sư liền tiến lên tra hỏi:
“Ngươi là ai? Lần tuyển học viên năm nay vừa kết thúc rồi, các học viên mới đều đã được hộ tống đến đây nên ngươi hãy chờ năm sau đi!”
Diệp Phong mỉm cười, xem ra họ hiểu nhầm hắn là người đến ghi danh trễ, cơ mà hắn không để ý chuyện này cho lắm. Cái mà hắn để ý chính là việc người này vừa nói, các học viên được tuyển ở bên ngoài đều đã được đưa đến đây, chứng tỏ Huân Nhi cũng ở trong học viện này rồi. Đừng hiểu lầm, Diệp Phong không có ý định với Huân Nhi gì cả, dù cô bé rất xinh đẹp, nhưng đó là dành cho Tiêu Viêm. Tiêu Viêm đã gọi hắn là Phong đại ca, vậy thì Huân Nhi chính là em dâu hắn chứ không phải gì khác.
Đã đến nơi rồi, làm cách nào để thông báo cho Mang Thiên Xích đây nhỉ? Diệp Phong bắt đầu suy nghĩ vấn đề này, nếu đưa ra tín vật thì có vẻ tầm thường quá, mà mạnh mẽ xông vào thì sẽ làm Mang Thiên Xích mất mặt, cuối cùng, Diệp Phong chọn một cách.
Dưới ánh mắt khó hiểu của mọi người ở đây, Diệp Phong bỗng hít sâu một hơi, sau đó hắn hét lên:
“Mang Thiên Xích lão ca, ta đến rồi đây!”
Âm thanh như sấm rền vang vọng toàn bộ học viện, à không, cả toàn bộ thành Già Nam luôn ấy chứ, dù bất cứ ai cũng đều nghe rõ mồn một câu nói này, khiến cho cả thành bắt đầu rối loạn. Đáng nói là ở một căn phòng nhỏ trong học viện, một cô gái nghe thấy âm thanh này thì cứng người lại, sau đó mỉm cười:
“Xem ra Diệp Phong đại ca cũng đến đây! Không biết Tiêu Viêm ca ca biết thì sẽ thế nào nhỉ?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận